Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 224 :

Ngày đăng: 04:41 20/04/20




Lần đó anh đã nói chỉ có một chai thôi, sao còn nữa?



Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Liễu Vân Anh:



- Còn nữa, anh không phải đưa cho em, anh cho chị Vân Mạn, sau đó chị Vân Mạn tặng cho em.



- Anh rể, có thật không đấy?



Liễu Vân Anh dùng vẻ mặt năn nỉ nhìn Hạ Thiên:



- Có thể cho em hai bình nữa không?



- Em còn muốn làm gì nữa? Dáng người như cậy gậy của em phát dục đến mức này là được rồi, to quá cũng xấu.



Hạ Thiên nhìn bộ ngực của Liễu Vân Anh, sau đó hắn đưa ra kết luận như vậy.



- To quá rất xấu sao?



Liễu Mộng nhìn ngực mình, nàng dùng ánh mắt uất ức nhìn Hạ Thiên:



- Tiểu bại hoại, có phải cậu cảm thấy ngực chị rất xấu không?



- Không phải, chị Mộng, chị thì khác với cô ấy, chị to mới đẹp nhưng cô ấy gầy quá, nếu cũng to lớn như chị thì sẽ là cây gậy trúc treo hai quả đu đủ, rất khó nhìn.



Hạ Thiên vội vàng giải thích.



Liễu Vân Anh có chút buồn bực, nàng không phải cây gậy, hơn nữa dù nàng thật sự là cây gậy cũng tình nguyện treo hai trái đu đủ, cũng không muốn cây gậy treo hai quả trứng gà.



- Anh rể, không phải em muốn, là Hàn Hiểu và Thẩm Vân muốn, chẳng lẽ anh không thấy hai bạn ấy cũng rất nhỏ sao?



Liễu Vân Anh chỉ vào hai người bạn của mình, ngực của cả hai cũng khá nhỏ, nếu không ba nàng sao được người ta gọi là câu lạc bộ máy bay?



Hạ Thiên nhìn hai cô gái, hắn thuận miệng nói:



- Dù nói thế nào cũng vậy thôi, anh cũng không có, khi xuống núi anh chỉ mang theo một lộ Phong Nhũ Sương.


Nhưng sang đến ngày thứ hai thì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt tức giận, hai người kia "yêu đương" không biết nhỏ mồm một chút sao? Kêu gào kinh thiên động địa, anh đến em đi, chỉ sợ người khác không biết mình đang làm gì.



- Chị đi ngủ đây, tiểu bại hoại không được lên theo.



Sau khi ăn xong bữa sáng thì Liễu Mộng lên lầu đi ngủ, một đêm thức trắng hoạt động "yêu đương", bây giờ nàng cảm thấy rất buồn ngủ. Hạ Thiên thì tinh thân rất tốt, giống như nằm với Liễu Mộng, dù hắn làm gì thì tinh thần cũng rất tốt. Điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao chị Mộng lại buồn ngủ? Nếu nói theo lý thì nàng cũng có băng hỏa linh thể, nhưng khi làm việc xong lại mệt mỏi, chẳng lẽ nam nữ khác biệt?



Hạ Thiên cũng không suy xét vấn đề này, vì hắn nhanh chóng nghĩ ra một vấn đề khác. Hắn đã nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng, bắt hắn mua một phần quà tối nay cho Triệu Thanh Thanh, mà quà gì Lãnh Băng Băng cũng không nói, vì nàng chưa nghĩ ra.



Năm xưa Lãnh Băng Băng cũng từng tặng quà cho Triệu Thanh Thanh, nhưng tình huống hôm nay lại khác. Đầu tiên, đây là sinh nhật mười tám của Triệu Thanh Thanh, đối với một người thì sinh nhật mười tám không giống bình thường, vì lúc này đã là người trưởng thành theo pháp luật, qua sinh nhật này thì đã là người trưởng thành.



Hơn nữa Lãnh Băng Băng cũng có quan hệ thân thiết với Triệu Thanh Thanh, vì có chút biến đổi mà trước đó Lãnh Băng Băng coi Triệu Thanh Thanh như em ruột, nhưng bây giờ nàng đã ý thức được đối phương không phải em ruột của mình. Có lẽ từ đêm nay quan hệ giữa nàng và Triệu gia sẽ phải thay đổi một chút, vì vậy lễ vật lần này phải có chút khác biệt.



Đáng tiếc là Lãnh Băng Băng không biết mua lễ vật gì cho phù hợp, nàng cũng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, càng không thể đi mua, vì vậy mới giao nhiệm vụ cho Hạ Thiên.



Nhưng Hạ Thiên cũng bó tay với vấn đề này, hắn nào biết nên mua món quà gì? Hắn định hỏi Kiều Tiểu Kiều, nhưng nàng ăn sáng xong cũng đi ngủ, khi không còn biện pháp nào khác thì hắn phải điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, cũng may mà Tôn Hinh Hinh đang rảnh, nàng tình nguyện đi mua với hắn, vì vậy mới yên lòng.



Mười phút sau, Tôn Hinh Hinh chạy Ferrari đến cổng lớn khu biệt thự Kiều gia, Hạ Thiên đã đợi sẵn.



Hạ Thiên lên xe, Tôn Hinh Hinh hỏi ngay:



- Đi đâu mua quà đây?



- Chị Hinh, tôi cũng không biết, chị quyết định đi.



Hạ Thiên nếu biết mua ở đây thì không cần Tôn Hinh Hinh giúp đỡ.



- Nếu không chúng ta đến trung tâm mua sắm, nơi đó có đầy đủ các loại trang sức mà các cô gái thích, Triệu Thanh Thanh có lẽ cũng thích những thứ này.



Tôn Hinh Hinh suy nghĩ rồi nói.



- Được rồi, dù sao mua được quà là được.



Hạ Thiên thầm nghĩ muốn báo cáo công tác với Lãnh Băng Băng, còn Triệu Thanh Thanh có thích hay không cũng chẳng phải vấn đề đáng quan tâm.