Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 270 : Cướp quần áo của các người

Ngày đăng: 04:42 20/04/20




Đến khi hai tên cảnh sát biết được người kêu cứu là Lưu Thái Hà thì vội vàng chạy đến.



- Lưu tiểu thư, thằng nào cướp?



- Lưu tiểu thư, cô không sao đấy chứ?



Hai cảnh sát hầu như cùng nói một lúc.



Lưu Thái Hà vọi vàng lui đến bên cạnh hai tên cảnh sát, sau đó nàng chỉa tay vào Hạ Thiên và Mộc Hàm:



- Cảnh sát, chính là hai người này, đám người này dám công khai cướp bóc ở chốn đông người, còn đánh nhiều người tham gia ngăn chặn.



Đám người bàng quan bên ngoài đều thầm nghĩ, nếu đám lưu manh kia được gọi là hy sinh vì việc nghĩa thì trên đời này bất kỳ người nào cũng sẵn lòng vì việc nghĩa.



Tuy trong lòng đám người đều cảm thấy không đúng nhưng không ai dám nói câu nào, bọn họ cũng không dám đắc tội với Lưu Thái Hà.



- Bọn họ đánh bị thương nhiều người như vậy sao?



Vẻ mặt tên cảnh sát có chút cao lớn chợt biến đổi, hắn vội vàng hỏi.



- Đúng vậy, bọn họ đánh người, có thể là người có võ.



Lưu Thái Hà nói, sau đó nàng hạ giọng:



- Rút súng bắn chết đôi cẩu nam nữ này.



Hai cảnh sát nghe thấy vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, cả hai đưa mắt nhìn nhau, sau đó rút súng, một người chĩa vào Hạ Thiên, một người chĩa vào Mộc Hàm:



- Không được nhúc nhích, giơ tay lên.



Mộc Hàm nhìn Lưu Thái Hà, nàng cười nhạt một tiếng:



- Cô làm tôi thất vọng rồi, kết quả là cô phải nhờ cảnh sát hỗ trợ sao?



- Bây giờ thì sợ rồi à?



Lưu Thái Hà cười lạnh:



- Các người không phải đánh nhau rất giỏi sao? Bây giờ tôi muốn xem, có phải các người lợi hại hay súng lợi hại.



- Mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, chúng tôi không phải cướp. Cô cho rằng tùy tiện ép tội người khác thì có thể nổ súng sao?



Mộc Hàm thản nhiên nói.



- Cô sai rồi, tất cả đều thấy rất rõ, các người là cướp, hơn nữa còn chống lệnh bắt người.


Lưu Thái Hà cắn răng nói.



- Vửa rồi cô bắt tôi cởi quần áo, sao không nghĩ đến vấn đề này?



Mộc Hàm cười lạnh:



- Tính kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, tôi đếm đến ba, nếu cô còn không cởi, tôi sẽ bắn nát đầu cô.



- Ba!



- Hai!



- Một!



- Tôi cởi!



Lưu Thái Hà thét lên, sau đó nàng bắt đầu cởi áo.



Động tác của Lưu Thái Hà rất chậm, nhưng mùa này người ta thường mặc rất ít, dù có chậm cũng không trì hoãn được bao lâu, một lúc sau trên người chỉ còn lại một bộ nội y. Đám đàn ông đang vây quanh cũng không nhịn được phải chuyển ánh mắt lên người nàng, làn da trắng nõn, dáng người lung linh, điều này làm cho vài người chảy nước miếng.



- Các người nhìn gì? Cởi ra ngay.



Hạ Thiên không hài lòng, đám người này chỉ biết nhìn Lưu Thái Hà mà không cởi ra. Cuối cùng hắn còn bổ sung một câu:



- Đúng là không biết thưởng thức, xấu vậy mà cũng nhìn, các người không thấy lưng và bụng cô ta toàn thịt thừa à?



Đám đàn ông đều có chút căm tức, tên khốn kia đúng là no bụng không biết người khác đang đói, chính mình có vợ đẹp mà không biết suy nghĩ cho bọn họ. Eo của Lưu Thái Hà chỉ có hơi thô, nếu nói đó là thịt thừa, bọn họ chỉ cần có vợ như Lưu Thái Hà cũng là phước tám đời.



Bây giờ Hạ Thiên uy hiếp, bọn họ cũng không đám nói gì, cũng chỉ ngoan ngoãn cởi quần áo. Chỉ một lát sau đám đàn ông đều cởi sạch chỉ còn quần lót, vì vậy mà tình cảnh bây giờ giống hệt như biểu diễn nội y.



Không ít người đã hối hận vì đến đây xem náo nhiệt, quả nhiên làm thế này cũng có nguy hiểm, không ngờ ép người ta là cướp, bây giờ người ta làm thật. Hơn nữa không bị cướp gì, lại bị cướp quần áo, bọn họ sao lại gặp đám cướp biến thái này?



- Cởi ra.



Mộc Hàm thấy Lưu Thái Hà ngừng lại thì không khỏi quát lớn, mà trong lòng đám đàn ông kia cũng không ngừng hô hào:



- Đúng rồi, con mẹ nó, cởi ra cho ông... .... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- Dù cô giết tôi, tôi cũng không cởi nữa.



Lưu Thái Hà tuy sợ chết nhưng vẫn còn sợ một vấn đề khác, nàng dám khẳng định, nếu mình cởi sạch trước mặt mọi người, nếu Thái Tử biết được, chưa nói đến vấn đề Thái Tử sẽ không còn cần nàng, mà Thái Tử cũng sẽ không cho nàng bỏ đi. Nàng biết quá nhiều bí mật về hắn, dưới tình huống này, chắc chắn nàng chỉ còn đường chết