Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 30 : Đánh hắn

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Không phải, trước khi tôi ngủ còn chưa có chị trên giường, khi tỉnh lại thì lại thấy, chẳng phải chị tự đi lên sao?



Hạ Thiên nói bằng giọng rất vô tội:



- Chị Hinh, chị đừng lo, tôi sẽ phụ trách chuyện này.



- Ai muốn cậu phụ trách... ....



Tôn Hinh Hinh giậm chân, khi nói xong vài chữ thì rốt cuộc phát hiện bên cạnh còn có người.



Lúc này Vương Kiệt đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Thiên.



Mà Phương Hiểu Như thì trợn trừng mắt, nàng nhìn Tôn Hinh Hinh bằng ánh mắt khó tin:



- Chị Hinh, chị...Chị...Chị, chị thật sự đã lên giường với Hạ Thiên rồi sao?



- Không có, không, hai bên còn chưa phát sinh điều gì.



Tôn Hinh Hinh giải thích có chút không đủ, tuy nói tối qua chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu nói như vậy cũng có chút gượng ép. Dù là thế nào thì nàng cũng nằm ngủ trong ngực Hạ Thiên vài giờ liền, những bộ vị mẫn cảm đều bị đối phương xoa nắn.



Phương Hiểu Như nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Tôn Hinh Hinh mà cảm thấy rất khó hiểu, lúc này nàng đã nhận định Tôn Hinh Hinh cho Hạ Thiên "ăn sạch" rồi.



- Chị Hinh ơi là chị Hinh, chị làm em thất vọng rồi, em nghĩ rằng ít nhất là một tuần chị mới cho người ta, không ngờ mới ba ngày đã lên giường "hoạt động" rồi sao?



Phương Hiểu Như ra vẻ giống như đang đau tim:



- Bây giờ thì tốt, chị hại em phải thua cuộc tên mập chết bầm kia.



- Phương Hiểu Như, thế nào? Biết thua rồi à?



Vương Kiệt cực kỳ đắc ý.



- Thua thì thua, có gì sao?



Phương Hiểu Như bĩu môi nói:



- Dù sao cũng chưa đặt cược thứ gì cả.



Vương Kiệt chợt ngẩn ngơ, hắn suy nghĩ lại mà cảm thấy chưa đặt cược gì cả. Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh xuất hiện ngay sau khi hai bên đặt cuộc, tuy Vương Kiệt thắng nhưng cũng chẳng được gì.



- Coi như cô may mắn.



Vương Kiệt dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Phương Hiểu Như.



- Này, mập, anh rãnh rỗi như vậy thì đi tặng hoa với đại ca của anh đi!



Phương Hiểu Như rất muốn đuổi khéo Vương Kiệt đi nơi khác.



- Lại có người muốn tặng hoa sao?



Hạ Thiên không khỏi hỏi lớn.


- Hừ, coi như mày tốt số, tranh thủ thời gian cút đi, đừng làm phiền đến tao.



Hạ Thiên cuối cùng cũng ngừng lại.



Kiều Đông Vân cố gắng bò lên, hắn lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Hạ Thiên:



- Tốt, rất tốt, Hạ Thiên, mày dám đánh tao, mày cứ đợi đấy.



Lúc này Kiều Đông Vân leo lên xe, nhưng lúc này hắn đã không còn chút bộ dạng của anh chàng đẹp trai.



- Này, nhận một triệu!



Hạ Thiên nhặt lấy tấm chi phiếu trên mặt đất, hắn hất tay lên, chi phiếu bay về phía cửa xe một đường thẳng tắp.



- Rắc rắc!



Chi phiếu nện lên cửa sổ xe, tấm cửa kính nát bấy.



Đám Vương Kiệt trợn mắt há mồm, vẻ mặt Kiều Đông Vân chợt biến đổi, vừa rồi hắn thấy Hạ Thiên chỉ là một tên lưu manh giỏi đánh nhau, bây giờ đối phương lại ném chi phiếu đập vỡ cửa xe, đây không phải chỉ những tên giỏi đánh đấm bình thường có thể làm được.



Khoảnh khắc này Kiều Đông Vân có chút hối hận, hắn không nên đơn thương độc mã đến đây khi chưa biết rõ tình huống, bây giờ hối hận cũng không kịp, vì vậy chỉ còn cách tranh thủ bỏ đi.



Kiều Đông Vân khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đại học Giang Hải, hắn chợt sinh ra cảm giác như chó nhà tang.



- Đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai của tôi, bây giờ đã trở nên xấu trai. Nghe tôi nói này Hạ Thiên, đánh người không đánh mặt, sao anh lại đánh vào mặt anh đẹp trai?



Phương Hiểu Như ở bên kia có chút bất mãn.



- Đại ca, bây giờ em mới hiểu câu dùng tiền đập chết người, anh đúng là người có thể dùng tiền đập chết người.



Ánh mắt Vương Kiệt nhìn Hạ Thiên lúc này đã có vài phần cuồng nhiệt, dùng một tờ chi phiếu đập nát cửa sổ xe, nếu chi phiếu nện vào đầu người thì tuyệt đối có án mạng, đây quả nhiên là cao thủ "phi hoa trích diệp" chỉ có trong tiểu thuyết.



Hạ Thiên không để ý đến hai người này, hắn chỉ móc chiếc điện thoại iphone 4 ra bấm số Kiều Tiểu Kiều.



- Chồng à, em đang ngủ nướng, có chuyện gì không?



Đầu dây bên kia vang lên âm thanh dịu dàng của Kiều Tiểu Kiều.



- Vợ, vừa rồi có một tên Kiều Đông Vân, hắn cho anh một triệu, nói anh biến mất khỏi đời em.



Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.



- Á!



Kiều Tiểu Kiều hơi khựng người, sau đó lại nói ra hai chữ:



- Đánh hắn!