Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 32 : Cứu con tin trong vòng ba giây

Ngày đăng: 04:38 20/04/20




- Tiểu Mạn, cháu không phải đang làm việc sao?



Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh hiền lành:



- Thế nào, nhớ bà nội à?



- Đúng vậy, bà nội, cháu rất nhớ bà.



Trong giọng nói của Liễu Vân Mạn mang theo chút hương vị làm nũng.



- Nha đầu kia, chỉ biết lừa bà, nếu thật sự là nhung nhớ sao không về thăm? Đừng nói là không có thời gian đấy nhé, từ chỗ cháu lái xe về nhà chỉ mất một giờ mà thôi.



Trong giọng bà lão mang theo vài phần trách móc.



- Bà nội, cháu biết lỗi rồi, cháu sẽ về thăm bà nhanh thôi.



Liễu Vân Mạn nũng nịu nói, ánh mắt có hơi buồn bã. Đúng vậy, nàng nên quay về thăm bà nội, nếu không vài tháng sau sẽ chẳng còn cơ hội.



- Tiểu Mạn, lúc này cháu tìm bà, có phải có chuyện gì không?



Bà lão khẽ thở dài, vì vậy chủ động hỏi, cũng coi như biết rõ cháu mình, khoảng thời gian này nếu không có chuyện quan trọng thì Liễu Vân Mạn sẽ không bao giờ gọi điện thoại về nhà.



Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, sau đó khẽ hỏi:



- Bà nội, bà đã nghe qua Nghịch Thiên Bát Châm chưa?



- Xoảng!



Đầu dây bên kia chợt vang lên âm thanh một chiếc ly rơi xuống đất, ngay sau đó Liễu Vân Mạn chợt nghe thấy một âm thanh được đề cao một trăm tám mươi độ, bên trong còn có chút run rẩy:



- Ngịch Thiên Bát Châm sao? Tiểu Mạn, ai nói cho cháu biết Ngịch Thiên Bát Châm?



- Bà nội, bà...Bà làm sao vậy?



Liễu Vân Mạn có chút lo lắng.



- Tiểu Mạn, bà không sao, cháu mau nói cho bà biết, ai nói cho cháu biết Ngịch Thiên Bát Châm? Người đó có biết Ngịch Thiên Bát Châm không?



Giọng nói của bà lão trở nên vội vàng.



- Là một người tên là Hạ Thiên, cậu ấy chưa nói có biết Ngịch Thiên Bát Châm hay không, nhưng nói có thể chữa bệnh cho cháu, cháu hỏi cậu ta chữa bệnh thế nào, cậu ta nói đến Ngịch Thiên Bát Châm... ....



Liễu Vân Mạn sợ bà nội không rõ nên dứt khoát nói ra toàn bộ sự việc.



- Hạ Thiên sao? Một người chưa đến hai mươi tuổi?



Bà lão thì thào trong điện thoại:



- Sao cậu ta lại là một người đưa hoa?



- Bà nội, chẳng lẽ cậu ta là một tên lừa gạt?


- Nhanh như vậy sao?



Ngoài cửa vang lên tiếng hô kinh hoàng của Lý Bình.



Dù Lý Bình đã thấy qua bản lĩnh của Hạ Thiên nhưng cũng không ngờ đối phương giải quyết tình cảnh nhanh như vậy, thậm chí còn chưa tới một phút đồng hồ.



Tất nhiên nếu Lý Bình biết Hạ Thiên ra tay còn chưa đến vài giây thì sợ rằng tròng mắt sẽ rơi xuống đất.



- Lý đại ca, cám ơn anh!



Hạ Thiên vỗ vỗ vai Lý Bình.



Lý Bình chợt cảm thấy choáng váng, hắn dở khóc dở cười nói:



- Hạ Thiên, là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, cậu cám ơn tôi làm gì?



- Tất nhiên tôi phải cảm ơn anh, nếu anh không cho tôi cơ hội thì cảnh sát tỷ tỷ sao đồng ý làm vợ tôi.



Hạ Thiên cười hì hì nói:



- Sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi, tôi sẽ hỗ trợ.



- Nhất định, nhất định rồi.



Lý Bình mừng như điên, loại chuyện tốt này coi như hiếm có khó tìm, sau này có một siêu nhân giúp đỡ, còn có vụ nào không phá được?



Lãnh Băng Băng cũng tức giận rống lên:



- Cậu nói bậy bạ gì đấy? Ai đồng ý là vợ cậu.



- Cảnh sát tỷ tỷ, vừa rồi không phải chị nói cứu người ra trước rồi nói sau sao? Không phải đồng ý làm vợ tôi rồi à?



Hạ Thiên vội vàng nói.



- Tôi chỉ nói cậu cứu người trước, có nói cậu cứu người xong thì tôi thành vợ cậu đâu?



Lãnh Băng Băng tức giận nói.



Hạ Thiên suy nghĩ một chút, vẻ mặt hắn như ăn phải mướp đắng:



- Đúng vậy, ôi, sau này phải chờ sự việc rõ ràng mới hành động.



Hạ Thiên lắc đầu rồi vỗ vai Lý Bình, hắn dùng giọng có chút tiếc nuối nói:



- Lý đại ca, cảnh sát tỷ tỷ không làm vợ tôi, sau này tôi cũng không thể giúp anh được.



Lý Bình lập tức sinh ra cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hắn dùng ánh mắt có chút tức tối nhìn Hạ Thiên, dù đổi ý cũng không nhanh như vậy chứ?



Những tiếng bước chân vang lên dồn dập, đám đặc công võ trang tận răng đã xuất hiện, nhưng đám người này lập tức phát hiện ra mình đến có vẻ hơi dư thừa.