Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1140 : Hiện trường án mạng

Ngày đăng: 16:55 30/04/20


“Oa, thực sự rất có cảm giác đấy.” Chuyên gia tự tìm đường chết trầm trồ: “Mọi người nhìn thấy không? Đây chắc là tòa nhà của Nông trường Cải tạo trước đây. Có điều hình như cửa sổ đã bị dán thứ gì đó, nên không nhìn thấy được bên trong.”



Anh Hồng vừa tiến về phía trước, vừa nói: “Cái buồng giam nhỏ đã xảy ra án mạng mà cậu kể, có phải ở trong này không?”



“Ừ, chắc ở tầng hai.” Chuyên gia tự tìm đường chết trả lời.



Khang Khang nức nở: “Ở đây đáng sợ quá. Chúng ta phải vào đó sao? Thôi đừng vào nữa thì hơn.”



Tiểu Gia tiến đến gần, cất lời trấn an Khang Khang mấy câu.



Còn Thái Nhĩ Tư thì chẳng nói năng gì.



Anh Hồng và Chuyên gia tự tìm đường chết đã đến trước cửa chính.



Anh Hồng thò tay kéo cửa, tiếng trục cửa ma sát nặng nề vang lên, có cả một đám bụi mờ mờ từ trên rớt xuống.



Anh Hồng ho mấy cái, nhấc tay phủi phủi.



“Toàn mùi mốc. Nơi đây đã rất lâu không có người vào đây rồi cũng nên.” Chuyên gia tự tìm đường chết ở bên cạnh lên tiếng thuyết trình: “Tôi còn được nghe kể một chuyện nữa. Đó là sau khi đào được hài cốt, những nông dân sống trong thôn gần đây đã nghe thấy những tiếng động từ chỗ này, y hệt như ma hành quân. Chắc là âm thanh do những người bị lưu đày đi lại phát ra. Những âm thanh này được rất nhiều người nghe thấy. Từ lúc đào được xương cốt, khoảng từ năm 2000 đến nay, người trong thôn đã bỏ đi hết, cái thôn cũng biến mất luôn từ đó. Trên đường chúng ta đến đây cũng đã thấy rồi đấy, vùng này không có người sinh sống đâu.”



Đèn pin của Anh Hồng đã soi vào trong nhà.



Bên trong trống huơ trống hoắc.



Ánh đèn không chiếu lên sàn nhà, mà chỉ chiếu lên tường. Trên màn hình cũng chỉ là những bức tường loang lổ và các bảng tuyên truyền đã phai màu.



Anh Hồng lại mở cửa rộng thêm một chút, đi vào bên trong.



Khang Khang không tình nguyện lắm, co ro trốn ở sau cùng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, khiến Chuyên gia tự tìm đường chết khá khó xử.



Trên màn hình, một nửa là chửi Khang Khang diễn sâu, một nửa thì hô hào cả bọn quay về.



“Khang Khang, yên tâm đi, không sao đâu mà. Đã nhiều năm trôi qua rồi, hơn nữa ở đây chỉ chết có một người, chắc chắn không sao đâu.” Chuyên gia tự tìm đường chết khuyên nhủ, “Cùng lắm là có chút tiếng động…”



Ngoài màn hình, Anh Hồng kêu to một tiếng.
Khang Khang đang run như cầy sấy, nói không thành lời.



Còn Tiểu Gia thì đang chỉ tay lên nền nhà, ngón tay cũng run rẩy.



Vẻ mặt sợ hãi của họ vô cùng chân thực, khiến người xem qua màn hình cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của họ.



Chuyên gia tự tìm đường chết di chuyển ống kính xuống.



Trên nền nhà, chính giữa gian đại sảnh là một vũng máu lớn, vết máu như một dòng suối, lan tỏa ra khắp bốn phía, tạo thành hình mạng nhện.



Màu sắc của máu vẫn còn đỏ tươi, hình như mới vừa chảy ra.



Chuyên gia tự tìm đường chết và anh Hồng đều im lặng.



Những lời chửi bới trên màn hình càng nhiều hơn, cũng có người nhớ lại lúc nãy, lúc ống kính di chuyển qua chỗ này, có quay thấy thứ gì đó.



Tôi biết rõ, cái này là thật.



Vết máu lan tràn giống vết máu của Chu Tử Dương lưu lại như đúc. Màu máu còn đỏ tươi cũng là thật. Và vì quay phải cảnh tượng này, mà cái không khí chẳng lành càng trở nên nặng nề hơn.



“Làm… làm cái gì vậy hả? Các cậu… thế này là sao đây? Thái Nhĩ Tư đâu?” Chuyên gia tự tìm đường chết nói năng đã không còn lưu loát nữa rồi.



Khang Khang bật khóc đầy hoảng sợ.



Tiểu Gia lắp bắp, “Không biết… em không biết… tụi em đứng đợi ở ngay cửa, sau đó Thái Nhĩ Tư nói muốn vào trong xem thử. Cậu ấy vẫn chưa chạy lên lầu, ở dưới sàn… chỗ này… một người con trai… chắc cỡ tuổi học cấp 3, đã hiện ra… Cậu ta… cậu ta bị treo lên, bị cắt cổ… Sau đó máu… tụi em… tụi em… Sau đó Thái Nhĩ Tư liền chạy đến chỗ đó…”



Tiểu Gia chỉ tay về phía bên cạnh.



Bên đó có một cánh cửa.



Cửa đi vào nhà ăn, đang được mở nửa chừng.



Cùng với sự di chuyển đến của ống kính, bên trong cánh cửa hình như có ai đó bật đèn. Ánh đèm vàng vọt chụi qua khe cửa đang mở chiếu ra bên ngoài.