Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1141 : Khiếp sợ
Ngày đăng: 16:55 30/04/20
Khang Khang lại một lần nữa hét lên, nghe có vẻ “thật lòng” hơn trước đó rất nhiều, độ cao cũng nâng lên mấy bậc, có sức lan tỏa mạnh, khác hẳn với cái giọng nũng nịu trẻ con của cô ta trước đó. Cô ta la lên đòi về, nhưng chân thì đã nhũn ra, dù đang bám lấy Tiểu Gia những vẫn khụy ngay xuống đất.
Tiểu Gia cũng đang run bần bật. Vốn dĩ đang đỡ Khang Khang, nhưng bây giờ bị Khang Khang lôi một cái, thì thân thể nghiêng qua một bên, xem ra cũng nhũn hết chân rồi.
Tiếng nuốt nước bọt của anh Hồng cực kì rõ.
Sau đó anh ta mới khe khẽ gọi: “Thái Nhĩ Tư, là cậu à?”
Tiếng của anh ta, người đang theo dõi livestream cũng có thể nghe thấy.
Bình luận trên màn hình bây giờ đang loạn cả lên. Nội dung bình luận gần như che hết nội dung đang livestream.
Tôi tắt phần bình luận chỉ xem phần livestream.
Chuyên gia tự tìm đường chết có lẽ là người lớn gan nhất trong nhóm, giọng của anh ta nghe lớn hơn anh Hồng nhiều.
“Thái Nhĩ Tư, có phải cậu đang ở trong đó không? Thái Nhĩ Tư!”
Lúc anh ta gọi Thái Nhĩ Tư, âm thanh liên tục vang lại.
Khang Khang lại hét lên.
Chuyên gia tự tìm đường chết hết cách, đi xuống cầu thang.
Hình như anh Hồng đã ngăn anh ta lại, vì vậy nên ống kính khẽ chao đảo một lát.
“Không sao đâu, để tôi đi xem thử. Các cậu cứ đứng đợi ở cửa đi.” Hình như Chuyên gia tự tìm đường chết vừa nói, vừa rút trong túi ra một thứ gì đó, cầm chặt trong tay.
Ở góc dưới bên trái của màn hình, có thể thấy tay anh ta đang nắm thành nắm đấm, trong kẽ tay lòi ra một chuỗi tràng hạt.
Tiếng hơi thở của Chuyên gia tự tìm đường chết vô cùng rõ. Anh ta xuống lầu, trong quá trình di chuyển hơi chao đảo. Ống kính vừa di chuyển xuống, quay thấy cảnh anh ta đi ngang qua vũng máu.
Trên màn hình, khung cửa đang mở một nửa càng lúc càng gần với Chuyên gia tự tìm đường chết.
Chuyên gia tự tìm đường chết dùng nắm đấm ấn lên cánh cửa, đẩy ra.
“Cót…két…!”
Trục cửa phát ra âm thanh khô khốc.
Trên màn hình, hiện ra nhà ăn sáng choang ánh đèn. Trên trần, chiếc đèn lớn của nhà ăn là loại đèn bóng tròn, ánh sáng phát ra vàng vọt. Bàn ghế nằm lộn xộn trong nhà ăn, và cũng như trước đây, là kiểu bàn dài ghế dài kiểu xưa.
Nhưng có một chút khác so với trong video của Thanh Diệp. Đó là lượng bàn ghế đã được dọn dẹp khá nhiều, số còn lại được chất thành đống ở khu vực trong nhà ăn, tạo ra không ít khoảng trống.
Lại có tiết “Cót két…!” vang lên, ống kính quay phắt lại.
Từ trong cánh cửa nhà bếp, Thái Nhĩ Tư bước ra.
Bọn họ còn chưa tìm kiếm được bao lâu, thì trên màn hình lại có một dòng bình luận được cuộn lên, lại có người không ngừng đem nó giăng kín màn hình.
“Tôi hỏi này, cái nơi hoang phế như thế thì lấy đâu ra điện vậy?”
Chuyên gia tự tìm đường chết đã để ý dòng bình luận đó, nên ống kính khựng lại ngay.
“Sao vậy? Cậu tìm đi chứ!” Anh Hồng quát.
Ống kính di chuyển về phía Thái Nhĩ Tư.
Thái Nhĩ Tư, Khang Khang và Tiểu Gia đều đang ở trong khu nhà ăn sáng sủa. Sắc mặt của Thái Nhĩ Tư vẫn chưa ổn chút nào, còn hai người kia thì cũng đang đứng ngồi không yên, khá là hoảng hốt.
“Thái Nhĩ Tư, cậu… cậu tìm được công tắc đèn ở đâu vậy?” Chuyên gia tự tìm đường chết hỏi.
Khang Khang và Tiểu Gia đều quay qua nhìn Thái Nhĩ Tư.
Thái Nhĩ Tư ngơ ngác: “Đâu phải em mở đèn.”
“Này! Cậu đừng có đùa nữa! Trả lời thành thật một chút có được không?” Tiểu Gia lớn giọng.
“Không phải tớ mở mà.” Thái Nhĩ Tư vẫn ngơ ngác: “Lúc này tớ ở trong nhà bếp, đèn không phải do tớ mở.”
Tiểu Gia ngay lập tức đẩy Thái Nhĩ Tư qua một bên, phóng vào phía trong khu nhà ăn.
Tiếng bước chân không ngừng vang lên.
Ống kính cũng một lần nữa trở lại trong nhà ăn, men theo chỗ cửa vào tìm kiếm.
Thông thường, công tắc sẽ được lắp ở những chỗ này.
Gian nhà bếp đã không còn tủ đông và bàn nấu bằng inox nữa, dụng cụ nấu nướng và gia vị cũng đều biến mất, chỉ còn hai chiếc bồn rửa là chưa bị dọn đi.
Những nơi này đều đã được tìm qua một lượt.
Cuối cùng, hình như anh Hồng nhớ ra điều gì đó, biến sắc mặt, chạy một hơi ra đại sảnh.
Trên bức tường gần cửa chính, có cái gì đó vuông vuông. Anh Hồng đưa tay chùi sơ qua, làm lộ một cánh cửa nhỏ xíu dưới lớp bụi. Trong cánh cửa không phải ngăn chứa đồ, mà là công tắc nguồn điện. Tất cả công tắc đều đang hướng xuống.
Cùng lúc với những động tác của anh Hồng, một loạt tiếng động “Tách tách tách…” vang lên, nhưng tình hình trong căn nhà vẫn không xuất hiện bất kì sự thay đổi nào.
“Cái đó… cái đó…” Chuyên gia tự tìm đường chết cứng lưỡi.
“Đây chắc chắn là công tắc nguồn điện, nhưng mà…” Anh Hồng ngưng nửa chừng.
Khang Khang khóc lóc van xin: “Chúng ta đi về đi, xin các anh đấy, chúng ta về đi!”