Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 1001 : Thích Ca Giữa Niết Bàn
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
Thừa Hoàng chính là dị thú
thời Ngũ đế, rất hiểm gặp. Trong truyền thuyết, loại di thú này luyện
thành đan dược, có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Đối với võ giả mà nói,
công hiệu không lớn lắm, nhưng đối với võ giả phổ thông mà nói thì lại
có thể thêm hai nghìn năm tuổi thọ.
Thậm chí một số võ giả sắp hết thọ nguyên cũng thi thoảng ăn thứ đan
dược này, kéo dài hai nghìn năm tuổi thọ, hi vọng có thể trong hai nghìn năm ngắn ngủi đó, lại đột phá cấp phổ thông, đạt được tiến bộ lớn hơn,
từ đó mà vượt qua giới hạn tuổi thọ của mình.
Nhưng, thứ này cũng có giới hạn rất lớn, đó là bất kỳ võ giả nào đều
không thể uống lại. Một đời võ giả chỉ có thể uống một lần đan dược do
Thừa hoàng luyện thành. Nếu uống thêm cũng chỉ ngang với một cốc nước
trắng, không những không có tác dụng gì, mà còn có tác dụng độc hại nhất định.
Hơn nữa, tác dụng của Thừa Hoàng phải đạt tới Thiên tượng cấp mới có
thể triệt để phát huy tác dụng. Dưới cảnh giới này, tác dụng của Thừa
Hoàng giảm dần. Nếu người không dùng võ công uống phải, cũng chỉ kéo dài được hai trăm năm tuổi thọ mà thôi.
“Thừa hoàng kéo dài tuổi thọ sẽ … đúng là cho mẫu thân dùng. Mẫu thân
không thích võ đạo, nhưng lại có thể thông qua thứ này mà kéo dài tuổi
thọ!”
Phương Vân tay nắm cái bình sứ, mắt sáng lên vì vui mừng. Chiếc bình
dịch này vốn chỉ là một thứ nhỏ bé nhất trong kho báu này, nhưng đối với Phương Vân mà nói, lại có ý nghĩa trọng đại nhất.
Thế tục, cái gọi là kéo dài tuổi thọ vốn không nhiều, hơn nữa đại đa số
là kéo dài một vài năm, hoặc là chục năm. Hiệu quả không rõ rệt, thứ
giống như thừa hoàng lại càng khó có được.
Thừa hoàng, đã sớm tuyệt tích ngay từ thời thượng cổ. Bình Diên thọ thừa hoàng Phương Vân lấy được từ vực sâu bi thương tất có thể là bình duy
nhất cuối cùng trên thế giới này. Đây cũng là nguyên nhân khiến nó càng
trở nên quý giá.
Mĩ nữ tuyệt sắc đứng bên cạnh Phương Vân, cùng ngồi xếp bằng chân. Kho
báu rải khắp mặt đất của Phương Vân cũng khiến ả nổi lòng tham. Nhưng
đối với bình diên thọ thừa hoàng trong tay Phương Vân thì Lý Cơ Dao cũng coi như không thấy gì.
Thời thượng cổ, Yên thị mị hành từng bị hố một lần vì Phật tông và hòa
thường trung thổ, về sau ột đám cường giả chính tà bị ả triệu tập, vây
hòa thượng đó lại tấn công đến chết. Yên thị mị hành mới hơi yên tâm,
sau đó, Yên thị mị hành càng tránh xa hướng có Phật đà.
Thế mà, ả không ngờ, trên người tiểu bối này lại có phật quang tinh thâm thế này, đến một số cao tăng đại đức, e là cũng không được thuần chính, bồng lai như phật quang của hắn.
"Ha ha ha..."
Phương Vân nghe mà phá lên cười, nhưng vẫn thu Ma thần kích và phật quang lại, Yên thị mị hành giờ mới dễ chịu hơn.
"Giờ, chắc ngươi biết, tại sao mị công của ngươi lại không có tác dụng
gì với ta chứ. Phật tông phật pháp, xưa nay luôn xem thường nữ tử tu
luyện Mị công như ngươi, coi là hồng phấn khô lâu. Về công pháp lại càng khắc chế. Nếu ngươi không muốn tán công, tu vi mấy nghìn năm bị hủy
trong một chốc một lát thì hãy yên phận một chút, đừng có nảy sinh ý
tưởng gì!"
Phật công của Phương Vân, ắt là đạt tới A tinh đà, chính là công pháp
thuần chính nhất trong Phệ đà tăng. Phương Vân đạt được công pháp này,
cũng được một thời gian rồi. Chìm đắm trong dâm dục một thời gian dài,
lại khiến hắn lĩnh ngộ ra một số cộng thông, dung hợp mấy công pháp lại, hóa thành một đại phật.
Phương Vân đặt tên nó là Trung ương tịnh thổ phật đà!
Phật tông công pháp suy cho cùng là ngoại tướng, nhất định phải bảo
tướng trang nghiêm, khiến người ta sinh lòng hướng phật. Tốt nhất là lập tức thay đổi tông môn, bái vào cửa phật. Sức mạnh làm thay đổi ý chí
này, Phương Vân sớm đã lĩnh giáo.
Mà mị công của Yên thị mị công, cũng giống như công pháp Phật tông, cũng đề cao ngoại tướng, nhất định ngoại hình phải đẹp, đây là điểm chung.
Nhưng, phương hướng đi tới lại hoàn toàn khác nhau.
Một là yêu mị, một là trang nghiêm.
Ngoại tướng của Phật tông công pháp rất trang nghiêm, chiếm chính thống, ngoại tướng của Mị tông công pháp lại là sắc tướng, yêu, dâm, là bàng
môn, ắt bị khắc chế!