Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 1002 : Tụ Hồn Châu
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
Yên Thị Mị Hành công lực cao thâm, đã đạt đến cảnh giới Địa Hồn nên căn bản là không sợ cao tăng đại đức. Cho dù là chính pháp của phật môn, nếu công lực không đủ cũng
không thể làm gì được nàng. Ngược lại có khi còn bị nàng khắc chế. Nhưng tu vi của Phương Vân lại đã đến cảnh giới Truyền Kỳ.
Điều này đối với nàng mà nói là một đả kích cực lớn.
“ Xem như ngươi lợi hại!”
Yên Thị Mị Hành oán giận trừng mắt nhìn Phương Vân rồi thu hồi mị công. Làm ra một bộ dáng nữ tử đứng đắn.
“ Yên Thị Mị Hành, ngươi dùng mị công lên người khác thì còn được nhưng
nếu ở trên người ta thì vô dụng thôi. Nhân đây ta cũng nói rõ cho ngươi
biết, tuy rằng ta lưu lại cho ngươi một mạng nhưng ta không phải hạng
người biết thương hương tiếc ngọc. Ta vốn xuất thân từ quân ngũ, giết
người vô số, thêm ngươi thì cũng không nhiều nhặn thêm bao nhiêu. Nhất
là một nữ ma đầu như ngươi, nếu ta giết ngươi, người trong giới tông
phái vỗ tay trầm trồ khen ngợi cũng không ít.”
Phương Vân nói xong, khoảnh chân ngồi xuống, trịnh trọng đem bình “ Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương” thu lại. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Yên Thụ
Mị Hành một lần.
“ Chỉ là một bình Thừa Hoàng Duyên Thọ Tương cũng coi là bảo bối, đúng là ánh mắt thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp.”
Yên Thị Mị Hành cũng không dám nói quá mức, nếu không chọc tới Phương
Vân bị hắn phế bỏ đi mấy ngàn năm tu luyện mị công, lúc đó thật sự là
hối hận cũng đã muộn.
Tuy vậy, Yên Thị Mị Hành vẫn bước tới bên cạnh Phương Vân. Chẳng qua lần này nàng làm ra bộ dáng nghiêm trang, không dám sử dụng mị công với hắn nữa.
“ Ân?”
Yên Thị Mị Hành đột nhiên giật mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào một hạt
châu màu đen trong đống bảo tàng của Phương Vân. Đây là một hạt châu chỉ nhỏ cỡ một hạt ngô, để trong đống đan dược, bí tịch thì không có gì nổi bật, hạt châu tối đen không có tỏa ra quang hoa gì.
Nhưng chính nó lại hấp dẫn ánh mắt của Yên Thị Mị Hành, làm cho nàng
liên tưởng đến một thứ chỉ được nghe nói trong truyền thuyết.
Yên Thị Mị Hành điểm ngón tay, cũng không để ý tới Phương Vân có đồng ý
hay không, lập tức đem nó thu vào bàn tay. Hạt châu vừa vào tay, tâm
thần nàng bỗng chốc đại chấn, ngón tay vừa động, hạt châu màu đen lập
tức bất động thanh sắc mà chuyển động nhẹ nhàng vòng quanh thân thể nàng
Đột nhiên nàng cử động nhẹ, không gian xung quanh dao động mạnh mẽ, hạt
chưa nói gì nhưng lại khẽ nhếch môi đã hiện lên suy nghĩ trong lòng.
“ Nguyền rủa”, thứ này cùng với võ đạo không chút quan hệ. Nó có liên hệ với một loại pháp tắc thiên địa càng thêm huyền ảo, cần có sinh mệnh
kích phát. Võ giả có võ đạo càng mạnh, lúc sắp chết dẫn phát ra lời
nguyền rủa càng mãnh liệt. Loại năng lượng đặc thù này cho dù có chân
khí cường đại cũng không thể xóa đi.
Yên Thị Mị Hành nhớ mang máng, người cuối cùng có được hạt châu này là
một gã cường giả cấp Địa Hồn đệ nhị trọng. Loại thượng cổ cự đầu này khi sắp chết sẽ dẫn phát ra huyết chú cực mạnh, cho dù là nàng cũng không
dám đụng đến. Đây cũng là vì cái gì mà nàng lại nói thẳng ra nguyên nhân như vậy.
“ Yên Thị Mị Hành, hiện tại ngươi…”
Phương Vân vừa định châm chọc Yên Thị Mị Hành một câu thì bỗng nhiên dị
biến nổi lên, “ Côn Bằng tinh huyết” được hắn cho vào “ Huyệt Khiếu” đột nhiên chấn động, Tụ Hồn Châu đang được hắn luyện hóa cũng rung động
không ngớt.
Hai thứ giống như có một sợi dây vô hình liên kết với nhau, cảm ứng lẫn nhau.
“ Sao lại thế này? Tinh huyết của Côn Bằng sao lại sinh ra cảm ứng với Tụ Hồn Châu?”
Phương Vân vội vàng đem tâm thần chìm vào trong Tụ Hồn Châu.
“ Lệ! Nhất nhất!”
Một tiếng tề minh mãnh liệt như cuồng phong trong thiên địa vang lên bên trong ý thức của Phương Vân. Xuyên thấu qua cảm ứng với Tụ Hồn Châu,
hắn rõ ràng nhìn thấy bên trong tinh huyết của Côn Bằng có một thần hồn
cường đại bất khuất đang tru lên. Đây là một cỗ ý chí mạnh mẽ của thần
hồn được tác dụng từ Tụ Hồn Châu mà phóng đại lên vô hạn. Nó dường như
ẩn chứa sự phẫn nộ của vũ trụ, ý muốn khống chế hết thảy vận mệnh của
chính mình.
Đây là linh hồn của Côn Bằng, cũng chính là nó có được ý chí bất diệt ẩn chứa trong tinh huyết. Trong lòng Phương Vân cũng hiểu rõ, tinh huyết
Côn Bằng sở dĩ có được lực lượng cường đại như thế là do ý chí của nó
cùng với tàn hồn, tinh huyết đã dung hợp lại làm một thể. Chính điều này mới khiến cho nó có được lực lượng mạnh mẽ như thế.
“ Côn Bằng…ta và ngươi đều có ý chí bất khuất nghịch thiên sửa mệnh.
Trên con đường võ đạo của ta ngươi cũng đã trợ giúp ta rất nhiều. Hiện
tại cũng nên đến lúc ta giúp ngươi. Chỉ là có thể phục sinh hay không
thì phải xem tạo hóa của ngươi thôi.”