Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 1003 : Côn Bằng Hóa Trứng
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
“ Bốp!”
Tâm thần Phương Vân vừa động đã đem tinh huyết Côn Bằng ẩn sâu bên trong khiếu huyệt đưa vào trong Tụ Hồn Châu. Trong khoảnh khắc bỗng có một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ giữa phát ra.
Cả viên Tụ Hồn Châu giống như một cái động không đáy cuồn cuộn hấp thu
chân khí từ trong tứ chi bách hải của Phương Vân. Chân khí điên cuồng
dũng mãnh tiến vào trong nó. Chỉ trong chớp mắt, chân khí trong cơ thể
Phương Vân đã tiêu thất gần một phần.
Phương Vân cả kinh, không dám chậm trễ vội vàng ngưng thần tĩnh khí,
đồng thời lấy năng lượng từ trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung bổ sung vào
chân khí trong cơ thể. Cũng may Tụ Hồn Châu không hấp thu năng lượng quá lâu, ước chừng sau nửa tức thời gian, cỗ hấp lực đột nhiên đình chỉ.
Một mảnh kim quang bàng bạc bắn ra từ trong Tụ Hồn Châu, tụ lại trước
người Phương Vân thành một đoàn khí vụ mơ hồ có hình một con chim nhỏ.
“ Lệ…”
Trong đầu Phương Vân bỗng truyền đến một tiếng tề minh, chính là tiếng
kêu của Côn Bằng. Ngay trước ánh mắt của hắn, phiến kim quang mông lung
kia nhanh chóng ngưng kết thành hình một quả trứng thật lớn tỏa ra ánh
sáng rạng rỡ chói lọi.
“ Ha ha ha …”
Nhìn quả trứng khá lớn trước mắt, Phương Vân không khỏi cất tiếng cười
to. Từ trong đó hắn cảm nhận được khí tức của Côn Bằng. Côn Bằng đã
chết, muốn phục sinh nhưng lấy thực lực hiện tại của hắn còn xa xa không làm được.
“ Tinh huyết hóa trứng”, “ chuyển thế trọng sinh”, đây tương đương với
việc sinh ra một Côn Bằng khác nhưng được kế thừa ý chí từ Côn Bằng
trước. Nói cách khác đây là một loại sinh mệnh kéo dài.
Từ trong quả trứng tản ra sinh mệnh lực mãnh liệt, chỉ cần có đủ thời
gian hẳn nó có thể phá xác mà ra, thành tựu một đầu Côn Bằng thứ hai
trong thiên địa.
“ Yên Thị Mị Hành, lần này ngươi lập công không nhỏ. Mấy thứ này đều lấy được trong Ai Hào Đại Thâm Uyên. Ngươi tùy ý chọn lấy một thứ đi, coi
như là ban thưởng cho ngươi.”
Phương Vân cười lớn nói.
Lúc này Lý Cơ Dao đang khiếp sợ trừng mắt nhìn tình cảnh phát sinh trước mắt. Quả trứng kia xuất hiện mạc danh kỳ diệu. Nàng cũng không biết
trên người Phương Vân đã phát sinh ra chuyện gì nhưng chỉ nghe một câu
“ Vọng tưởng hay không ta không biết. Nhưng ta biết hiện tại ngươi đang
sợ hãi. Ngươi càng nói càng lộ ra sự sợ hãi trong lòng. Chỉ tiếc là
ngươi đã phạm phải sai lầm thôi. Dám đánh chủ ý lên người ta, thất bại
chỉ có thể tự trách chính mình. Cường giả vi tôn, được làm vua thua làm
giặc, đối với võ giả cảnh giới thần thông không phải là như thế sao?”
Phương Vân đi lại thong dong, không chút sợ hãi. Chỉ là ánh mắt của hắn
sắc bén như muốn tực tiếp nhìn thấu vào trong nội tâm của Vô Lân Tà
Hoàng.
“ Hừ!”
Vô Lân Tà Hoàng hừ lạnh một tiếng, không chút nào tỏ ra yếu thế. Chỉ là
trên khuôn mặt hắn lộ ra sự dao động nhẹ, hiển nhiên vừa rồi đã bị
Phương Vân nói trúng tâm sự. Trong nhất thời hắn từ vai trò thợ săn lại
biến thành con mồi, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
“ Vô Lân Tà Hoàng, được làm vua thua làm giặc, ngươi nhận mệnh đi.”
Phương Vân liếc mắt nhìn Vô Lân Tà Hoàng, cũng không nói nhiều lời, tâm
niệm vừa động, chân khí trong cơ thể liền hóa thành liệt diễm vô hình
thiêu đốt luyện hóa thần hồn của hắn.
“ A a a …”
Vô Lân Tà Hoàng phát ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết. Nỗi đau đớn phát ra từ thần hồn so với đau đớn của thân thể có thể nói là gấp trăm
gấp ngàn lần.
“ Phương Vân, ngươi luyện hóa đi, luyện hóa đi. Lấy cảnh giới của ngươi
vĩnh viễn không có khả năng thành công. Chỉ cần ta có thể thoát khốn, ta sẽ làm cho ngươi phải trả giá thảm trọng…ha ha ha…”
Vô Lân Tà Hoàng điên cuồng cười lớn trong hỏa diễm hừng hực. Nhưng rất
nhanh tiếng cười đã biến thành tiếng gào thê lương, thảm thiết.
Vẻ mặt Phương Vân vẫn không lộ ra chút biểu tình. Từ khi tu luyện võ đạo đến hiện tại, hắn đã là kiêu hùng quyền khuynh nhất phương, hắn đã sớm
bỏ qua “ lòng dạ đàn bà”, “ không quả quyết”. Trong thế giới của võ đạo, chỉ có cá lớn nuốt cá bé. Nếu không phải đúng lúc hắn luyện thành “ Tà
Đế Quốc Độ”, hiên nay đang kêu rên thảm thiết chính là hắn.
Hơn nữa nếu để cho Vô Lân Tà Hoàng chạy thoát, lấy tu vi của hắn chỉ sợ
là khó có thể bảo toàn cho Phương gia. Phương Vân không thể dung tha cho hắn.
Sinh tử cừu địch, ngoài một chữ “ Giết” ra không còn con đường nào khác.