Hoạt Sát
Chương 47 : Tối độc giai nhân
Ngày đăng: 15:53 18/04/20
Uyên Uyên gỡ tay Kiến Văn khỏi tiểu yêu mình.
Một lần nừa khuôn mặt Kiến Văn lại sa sầm với những nét bất nhẫn. Uyên Uyên lấy bầu rượu chuốc ra hai chén. Nàng bưng chén rượu đặt vào tay Kiến Văn.
- Uyên Uyên mời bang chủ!
Kiến Văn gắt giọng hỏi:
- Thượng Quan Nghi tiên sinh đã nói với nàng những gì khiến nàng đến Hoa tình lầu gặp Kiến Văn.
Uyên Uyên bưng chén rượu thứ hai. Nàng nhìn Kiến Văn điềm đạm đáp lời:
- Lão nhân gia muốn Uyên Uyên hầu hạ Kiến Văn bang chủ.
Kiến Văn thở hắt ra một tiếng rồi nói:
- Nàng biết cách hầu hạ Kiến Văn bang chủ không?
- Uyên Uyên đã tập rồi! Hy vọng bang chủ sẽ mãn nguyện vừa ý - Hy vọng Kiến Văn sẽ không thất vọng với sự hầu hạ của nàng.
Y nói dứt câu dốc chén rượu vào miệng. Có lẽ y uống quá nhiều, hay vì một nguyên nhân nào khác nữa mà rượu lại chảy ra hai bên mép gã. Trong khi Uyên Uyên uống trọn số rượu trong chén mà không để chảy ra giọt nào.
Nàng đặt chén xuống bàn, nhìn Kiến Văn từ tốn nói:
- Trên thế gian này có biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, sao Kiến Văn bang chủ không chọn người nào mà cứ phải là Thượng Quan Uyên Uyên.
Kiến Văn cười khẩy rồi nói:
- Nàng nói rất đúng. Hiện thời Kiến Văn ta muốn bao nhiêu mỹ nữ cũng có. Thậm chí có những mỹ nhân chỉ mong được trở thành Kiến Văn phu nhân.
Y bước đến trước mặt Uyên Uyên. Bất ngờ Kiến Văn vòng tay qua tiểu yêu của nàng, kéo vào sát người gã.
Gã trang trọng nói:
- Trong đời có rất nhiều mỹ nữ, nhưng chỉ có một Thượng Quan Uyên Uyên thôi, nên Kiến Văn buộc phải có nàng.
Hắn nói rồi không cần hỏi Uyên Uyên mà áp chặt môi vào môi nàng. Kiến Văn chà mạnh hai cánh môi mọng và ướt của gã vào môi Uyên Uyên. Nàng thờ ơ tiếp nhận nụ hôn của gã bằng tất cả sự băng giá và ghê lạnh.
Kiến Văn khẽ đẩy nàng.
Uyên Uyên gỡ tay Kiến Văn, mỉm cười nói:
- Uyên Uyên chưa sẵn sàng tiếp nhận tình yêu của Kiến Văn Bang chủ.
Gã buông tiếng thở dài.
Uyên Uyên tiếp tục chuốc rượu ra hai chén. Nàng nhìn lại Kiến Văn ôn nhu nói:
- Uyên Uyên mời Bang chủ.
Bưng lấy chén rượu, Kiến Văn nói:
- Ta rất sẵn lòng với sự nhiệt thành của nàng.
- Đa tạ bang chủ.
Hai người cùng cạn chén. Cũng như lần trước, rượu lại chảy ra hai bên mép của Kiến Văn nhưng Uyên Uyên thì không.
Đặt chén trở lại bàn, Uyên Uyên nói:
- Kiến Văn Bang chủ! Sau khi hưởng thụ Uyên Uyên rồi, Kiến Văn bang chủ sẽ ban cho lão nhân gia những gì?
Kiến Văn xoay tay đắc ý cười khẩy rồi nói:
- Thượng Quan Nghi phụ thân của nàng đương nhiên trở thành nhạc phụ của Kiến Văn bang chủ. Còn gì hơn nữa chứ? Đã là nhạc phụ của ta thì đâu còn ai dám bởn cợt với Thượng Quan tiên sinh.
Uyên Uyên khẽ gật đầu. Nàng từ tốn nói:
- Thế Kiến Văn bang chủ tính sao với Tiết Mạc Chược bà bà đây.
Nghe nàng thốt câu này, Kiến Văn biến sắc. Y vội nhìn ra cửa rồi như thể sợ hãi điều gì đó, bước ra mở cửa nhìn dáo dác rồi mới đóng cửa quay vào. Hắn thở phào một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Uyên Uyên, ta có cách đối phó với Tiết Mạc Chược.
- Kiến Văn Bang chủ có thể cho Uyên Uyên biết được không?
Kiến Văn mỉm cười:
- Được! Hiện thời Kiến Văn đang cần đến Tiết Mạc Chược, nên mối quan hệ này giữa ta và nàng chỉ có ta và nàng biết cùng với Thượng Quan Nghi thôi... Tuyệt nhiên phải giấu Tiết Mạc Chược, bởi vì ta là đồng tử của mụ ấy.
- Nếu Tiết Mạc Chược biết thì sao?
Kiến Văn trang trọng nói:
- Tiết Mạc Chược sẽ không tha thứ cho ta và nàng đâu!
Y gượng điểm nụ cười ân tình:
- Nói như thế nhưng Kiến Văn đã có cách rồi. Một khi ta thụ học xong võ công của mụ quỷ đó.
Y xòe đôi bản thủ đến trước mặt:
- Kiến Văn sẽ lấy mạng mụ quỷ hôi thối đó.
Y thở dài nói tiếp:
- Nói như thế, nhưng lấy mạng mụ quỷ dữ đó không dễ chút nào. Ta cần có thời gian.
Khi nào ta luyện được công phu của mụ thì bây giờ muốn lấy mạng mụ lúc nào không được?
Y nói rồi nắm tay Uyên Uyên:
- Nàng chìu ta chứ?
- Uyên Uyên đến hầu phục Kiến Văn bang chủ mà. Nhưng không phải bây giờ!
Kiến Văn cau mày:
- Không phải lúc này thì đợi đến lúc nào nữa. Uyên Uyên! Ta không thể đợi lâu hơn nữa đâu. Sự chờ đợi khiến cho ta bực bội và chán ngán. Ta sợ không dằn được thì lại trút cơn giận lên đầu cha của nàng.
Y nhếch môi cười mỉm nhìn Uyên Uyên:
- Ta biết lão ấy cũng đang có dự mưu mô gì đó nhưng không nói ra thôi. Nếu ta đoán không lầm thì Thượng Quan Nghi cũng muốn học võ công tối thượng của mụ Tiết Mạc Chược. Lão đó có thụ học được hay không là do Chu Kiến Văn này.
- Kiến Văn bang chủ sẽ không làm khó lão nhân gia chứ?
Thượng Quan Nghi gật đầu:
- Lão nô đau lòng vì hành động của Uyên Uyên.
Mạc Chược đặt tay lên vai lão:
- Lão đau lòng cũng đúng thôi.
- Mong nương nương đừng đau lòng như lão nô.
- Bổn nương hiểu.
Thượng Quan Nghi cúi đầu nói:
- Lão nô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ bên biệt sảnh để nương nương giải khuây.
- Lão không cần tiễn bổn nương.
- Tuân lịnh nương nương.
Thượng Quan Nghi nói rồi quỳ xuống ngay trước mũi hài của Tiết Mạc Chược.
Tiết Mạc Chược nhỏ giọng nói:
- Nếu như lão muốn huấn thị cho Kiến Văn thì cũng nên nhẹ tay với gã.
- Lão nô biết.
Mạc Chược nhìn Thượng Quan Nghi, cười mỉm rồi nói:
- Bổn nương mong lão luôn giữ sự trung thành này.
- Lão nô sẽ luôn trung thành với nương nương.
Tiết Mạc Chược nhìn Thượng Quan Nghi, khẽ gật đầu rồi mới sải bước đi.
Thượng Quan Nghi quỳ ngoài hiên Hoa tình lầu dõi mắt nhìn theo cho đến khi Tiết Mạc Chược khuất hẳn trong tầm mắt. Lão nhắm mắt lại với hai hàm răng nghiến chặt, rên lên một tiếng:
- Uyên Uyên con... hiểu cho phụ thân.
Thượng Quan Nghi quay bước vào Hoa tình lầu.
Thấy lão bước vào, Kiến Văn đứng sỏng lên. Y gắt giọng nói:
- Thượng Quan Nghi! Lão khá lắm... gian trá lắm. Lão đã gài bẫy đưa ta vào bẫy để đoạt chức vị bang chủ Lục đại bang. Lão đừng nói lão không có ý đó.
Kiến Văn lắc đầu nói tiếp:
- Bổn công tử chưa gặp một người nào tàn nhẫn và vô tâm như lão cả.
Y hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
- Lão giết ái nữ của mình mà chẳng chút chùn tay. Lão đúng là quỷ dữ dưới a tỳ đội mồ sống dậy mà...
Y thở dốc một tiếng:
- Kiếp này Uyên Uyên sẽ làm quỷ theo ám lão suốt đời. Lão biết không?
Thượng Quan Nghi chắp tay sau lưng nhìn Kiến Văn từ tốn nói:
- Kiến Văn công tử nói hết chưa.
Mặc dù Thượng Quan Nghi thốt ra câu nói đó bằng chất giọng thật từ tốn và nhu hòa nhưng Kiến Văn lại rùng mình, gai lạnh cột sống. Y không làm chủ được mà phải thối lại hai bo.ä Y hồi hộp hỏi - Lão định làm gì bổn công tử Thượng Quan Nghi lắc đầu:
- Không không... Thượng Quan Nghi đâu muốn làm gì công tử mà chỉ làm theo lịnh của nương nương thôi.
- Mụ ta muốn làm gì ta nào?
Thượng Quan Nghi vuốt râu, mỉm cười nói:
- Ăn thịt công tử.
Mặt Kiến Văn biến sắc:
- Mụ định sai lão làm thịt bổn công tử.
- Không phải như vậy đâu... Nương nương muốn ăn thịt tươi cơ.
Thượng Quan Nghi nói dứt câu liền cách không điểm chỉ vào tịnh huyệt của Kiến Văn.
Kiến Văn thét lên:
- Không không... Lão đừng... lão đừng xé thịt ta.
- Ý của bổn nương, Thượng Quan Nghi đâu dám cải lại... Nương nương sẽ bắt tội lão phu mất. Và nếu lão phu bị nương nương bắt tội không chừng còn tệ hơn công tử nữa, bởi lão phu đã quá già đâu còn vẻ tráng kiện, khôi ngô như công tử đây.
Lão nói rồi thộp lấy Kiến Văn, lôi đi như thể lôi một con vật thì đúng hơn. Kiến Văn cố ghì người lại, vừa nói:
- Thượng Quan tiên sinh tha cho vãn bối.
Thượng Quan Nghi dừng bước, nhìn Kiến Văn:
- Kiến Văn công tử biết lão phu và ngươi cùng một loại người không?
Kiến Văn xuất hạn mồ hôi, buột miệng hỏi:
- Kiến Văn và tiền bối cùng loại người ư?
Thượng Quan Nghi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Kiến Văn, từ tốn nói:
- Lão phu và công tử là loại người có dã tâm. Phàm hai kẻ có dã tâm sống bên nhau rất dễ để xảy ra chuyện. Nên lão phu tạm thời để Kiến Văn công tử đến một nơi cần cho công tử tu tâm dưỡng tính đặng không còn dã tâm nữa.
- Tiền bối đưa vãn bối đi đâu.
- Đến nơi dành cho kẻ biết cải sửa dã tâm mình.
- Tiền bối cũng là người có dã tâm mà.
- Chỉ có người có dã tâm mới cải sửa được người có dã tâm.
Thượng Quan Nghi nói rồi xách cổ Kiến Văn thi triển khinh công băng ra cửa.
Tất cả mọi sự việc xảy ra trong Hoa tình lầu đều được Tiểu Huệ chứng kiến từ đầu đến cuối. Nàng chỉ muốn chết lịm đi khi tận mục, tận nhĩ cảnh tượng này.