Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 94 : Đã là nỗi lòng của anh (2)

Ngày đăng: 19:08 19/04/20


09:30 pm



BIỆT THỰ VŨ GIA



*Ầm Ầm*



*Ầm Ầm*



Mưa..



Từ cửa sổ căn phòng lúc nhỏ nhìn ra bên ngoài trời đang mưa, đôi môi nó bất giác chợt mỉm cười. Nó bước vào đây là vì bất đắc dĩ. Và khi nó muốn về nhà nhất, thì cũng là lúc trời bất đắc dĩ mà mưa. Bây giờ ngoài ở lại đây ra, thì nó cũng không còn có sự lựa chọn nào khác. Không phải là vì mọi người không tốt với nó, mà là vì nó rất sợ hãi khi đối diện với những cái tốt của mọi người. Đơn giản, là nó không biết phải làm sao thôi.



*Cạch*



Rồi tiếng cửa nhanh chóng được ai đó đẩy vào. Bắt gặp người con gái đứng trầm tư bên cửa sổ kia, anh vô thức cười nhẹ. Vì nơi này xa lạ, cho nên nó không ngủ được sao? Mà cũng phải. Làm sao có ai an tâm đi ngủ khi ở nơi đó đã từng diễn ra những chuyện không vui với mình chứ!



Cho cánh cửa phòng từ từ khép lại, Nike cẩn thận lê bước về phía nó. Từng bước chân, điều luôn rất chậm chạp. Vì anh, anh là đang để nó không nghe thấy tiếng bước chân của mình. 



Hồi lâu, nó rõ một hơi dài, rồi bất ngờ xoay người lại. Nhìn thấy gương mặt Nike, nó trợn mắt vội lùi lại. Không phải lại muốn nó yếu tim mà chết chứ -_-



-Anh.. Anh vào đây làm gì?



Nó lắp bắp hỏi. Nhìn ai kia, anh cười rồi bước đến gần hơn. Khoảng cách giữa cả hai bây giờ, chỉ tầm một cen-ti-mét. Di chuyển bàn tay trắng ngần lên mái tóc buông dài kia, anh lắc đầu:




Tỉnh dậy giữa căn phòng quen thuộc đôi mắt nó bỗng mở to hẳn. Sau khi hôm qua Nike đưa ô cho nó, thì sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đến sáng tỉnh dậy, nó lại ở phòng của Korean?



-Mình..



Đưa ngón tay trỏ lên môi, nó cắn nhẹ, sau đó hồi tưởng..



TỐI HÔM QUA



Sau khi nó rời khỏi Vũ Gia, thì suốt dọc đường nó điều đã đi thẳng. Hầu như, chưa từng dừng lại một lần nào. Vì trời mưa khá to, nên đường không lấy một taxi. Bên cạnh đó nó còn thê thảm hơn, khi quên bén là không mang theo điện thoại. Thành ra, nó chỉ còn biết một mình mà mò về. Nhưng đi được một đoạn, thì..



*Hắc xì*



Di chuyển ngón tay lên xoa xoa mũi, đôi mày nó chợt nheo lại. Không phải là nó bị cảm nữa chứ? 



-Không được! Mình không thể bị cảm được! Nhưng mà bây giờ, làm sao để trở về đó đây? Biết vậy, mình đã ở lại Vũ Gia rồi. Đúng là ngốc thật mà!



*Hắc xì*



Màn xoa mũi thứ hai khiến nó đâm ra mệt mỏi. Bây giờ, đầu nó lại cảm thấy rất nặng nề. Hơn nữa, chân cũng đang lạnh run bần bật lên. Trong cơ thể, lại có gì đó rất lạnh. Không lẽ, nó phải dầm mưa suốt một đêm nay sao?



“ Đại đại ngốc! Mày không xui xẻo như vậy đúng không? ”