It&#39s In His Kiss

Chương 13 :

Ngày đăng: 15:43 19/04/20


Chỉ một tiếng đồng hồ sau. Như chúng ta đã nhận xét khi nãy, khi nam chính của chúng ta đã dốc tâm trí vào một việc gì...



Và chúng ta đã đề cập hôm nay là Thứ Ba chưa nhỉ?



“Hả?” Phu Nhân Danbury nói the thé. “Cô nói không đủ to!”



Hyacinth để cho cuốn sách cô đang đọc đóng lại, ngón trỏ đặt vào trong để đánh dấu trang. “Tại sao,” cô tự hỏi thành tiếng, “mình cứ có cảm giác đã nghe thấy câu này rồi nhỉ?”



“Đúng là rồi,” Phu Nhân D tuyên bố. “Cô không bao giờ nói đủ to.”



“Buồn cười thật, mẹ cháu chưa bao giờ than phiền về chuyện đó.”



“Tai của mẹ cô không dày dạn tháng năm như tai ta,” Phu Nhân Danbury nói với một tiếng khịt mũi. “Và cây gậy của ta đâu rồi ấy nhỉ?”



Kể từ khi cô thấy Gareth hành động, Hyacinth đã cảm thấy bạo dạn hơn khi đụng độ với cây gậy của Phu Nhân Danbury. “Cháu đã giấu nó rồi,” cô nói với một nụ cười quỷ sứ.



Phu Nhân Danbury giật người ra sau. “Hyacinth Bridgerton, đồ mèo láu cá.”



“Mèo?”



“Ta không thích chó,” Phu Nhân D nói với một cái vẫy tay cho qua. “Cáo cũng vậy.”



Hyacinth quyết định xem đó là một lời tán dương - luôn luôn là phản ứng tốt nhất khi Phu Nhân Danbury nói những câu chẳng rõ nghĩa - và cô quay lại với Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn, chương mười bảy. “Để xem nào,” cô thì thầm, “chúng ta đang ở...”



“Cô đã giấu nó ở đâu?”



“Nó sẽ không còn bị giấu nếu cháu nói với bà, phải không nào?” Hyacinth nói, thậm chí còn không nhìn lên.



“Ta bị kẹt trong cái ghế này nếu không có nó,” Phu Nhân D nói. “Cô sẽ không nỡ lòng nào tước đi phương tiện di chuyển duy nhất của bà lão này chứ?”



“Cháu nỡ lòng đấy,” Hyacinth nói, vẫn nhìn xuống cuốn sách. “Tuyệt đối.”



“Cô đang giành quá nhiều thời gian bên cháu ngoại ta,” bà bá tước cằn nhằn.



Hyacinth cần mẫn giữ sự tập trung vào cuốn sách, nhưng cô biết cô không giữ được một vẻ mặt tỉnh bơ hoàn toàn. Cô bậm môi, rồi vẩu môi, như cô vẫn thường làm khi cô cố gắng không nhìn vào ai đó, và nếu nhiệt độ trên hai gò má cô đang biểu thị là đúng, thì cô đang đỏ mặt.



Lạy Chúa.



Bài Học Số 1 khi giao thiệp với Phu Nhân Danbury: đừng bao giờ để lộ điểm yếu.



Bài Học Số 2 là, tất nhiên: Lúc nào cảm thấy nghi ngại, tham khảo Bài Học Số 1.



“Hyacinth Bridgerton,” Phu Nhân Danbury nói, thật chậm rãi theo cách bà âm mưu những trò xảo quyệt xấu xa nhất, “có phải hai má cô hồng lên không?”



Hyacinth nhìn lên với biểu hiện bình thản. “Cháu không thể trông thấy hai má mình.”



“Chúng màu hồng.”



“Nếu bà nói vậy.” Hyacinth lật một trang giấy với sự quả quyết hơn cần thiết, rồi ái ngại nhìn xuống vết rách nhỏ gần gáy sách. Ôi trời ơi. Chậc, lúc này cô chẳng thể làm gì về chuyện đó được, và Priscilla Butterworth đã sống sót qua những chuyện còn kinh khủng hơn nữa.



“Tại sao cô lại đỏ mặt?” Phu Nhân D hỏi.



“Cháu không có đỏ mặt.”



“Ta tin cô có.”



“Cháu không - ” Hyacinth chỉnh đốn lại trước khi họ bắt đầu cãi cọ như hai đứa con nít. “Cháu ấm,” cô nói, với một vẻ mà cô hy vọng là thái độ chững chạc và đúng mực.



“Trong phòng này nhiệt độ hoàn toàn dễ chịu,” Phu Nhân Danbury nói ngay lập tức. “Tại sao cô lại đỏ mặt?”



Hyacinth trừng mắt với bà. “Bà có muốn cháu đọc cuốn sách này hay không đây?”



“Không,” Phu Nhân D dứt khoát. “Ta muốn biết lí do cô đỏ mặt hơn.”



“Cháu không có đỏ mặt!” Hyacinth hô to.



Phu Nhân Danbury mỉm cười, một vẻ mặt nếu là bất cứ ai khác thì đã ưa nhìn nhưng với bà thì lại trông hiểm ác. “Chà, giờ thì đỏ mặt rồi đấy,” bà nói.



“Nếu hai má cháu hồng lên,” Hyacinth nói trệu trạo, “thì đó là do tức giận.”



“Giận ta?” Phu Nhân D hỏi dò, đặt một bàn tay ngây-thơ-vô-số-tội lên trái tim mình.



“Cháu sẽ đọc cuốn sách bây giờ đây,” Hyacinth thông báo.



“Nếu cô cứ nhất định thế,” Phu Nhân D nói với một tiếng thở dài. Bà chờ khoảng một giây trôi qua trước khi nói thêm vào, “Ta tin Cô Butterworth đang trèo lên sườn đồi đó.”



Hyacinth quyết tâm chú ý vào cuốn sách cô đang cầm.



“Sao?” Phu Nhân Danbury gặng hỏi.




“Em sẽ không nuốt lời,” Hyacinth nói lí nhí, luống cuống vì sự gần gũi của anh. “Em đã hứa với anh rồi mà.”



Anh cầm một ngón tay cô và đặt đầu ngón tay vào giữa môi anh. “Em đã hứa rồi?” anh thì thầm.



Cô gật đầu, mê mẩn hình ảnh ngón tay cô trên môi anh. “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em,” cô thì thầm.



Lưỡi anh tìm thấy nếp rãnh mềm mại bên dưới đầu ngón tay cô và búng nhẹ. “Em đã hỏi anh à?”



Cô gật đầu. Thật khó mà suy nghĩ trong khi anh đang quyến rũ cô, và thật mê hoặc khi nghĩ anh có thể làm cô rơi vào tình trạng hổn hển này chỉ bằng một ngón tay cô trên môi anh.



Anh di chuyển, ngồi xuống bên cạnh cô trên ghế xô-pha, không rời tay cô đến một lần, “Đáng yêu làm sao,” anh thì thầm. “Và sẽ sớm là của anh.” Anh nắm lấy tay cô và xoay nó lại, để lòng bàn tay cô ngửa lên. Hyacinth nhìn anh ngắm cô, nhìn anh cúi xuống và áp môi anh lên mạch đập nơi cổ tay. Hơi thở cô có vẻ quá ầm ĩ trong căn phòng lặng như tờ, và cô băn khoăn hơi thở gấp gáp của mình là do đâu: cảm giác môi anh trên da cô hay cảnh tượng anh quyến rũ cô chỉ với một nụ hôn.



“Anh thích cánh tay em,” anh nói, ôm lấy một cánh tay như thể nó là một kho báu trân quý, cần phải được khám phá tỉ mỉ cũng như phải được giữ gìn. “Trước hết là làn da, anh nghĩ vậy,” anh tiếp, để cho những ngón tay nhẹ vuốt dọc theo làn da nhạy cảm trên cổ tay cô. Hôm nay là một ngày ấm áp, và cô mặc một cái áo dài mùa hè bên dưới áo choàng. Hai ống tay áo ngắn, và - cô hít vào - nếu anh cứ tiếp tục thám hiểm lên đến vai cô, cô nghĩ cô sẽ tan chảy ngay trên ghế xô-pha này.



“Nhưng anh cũng thích hình dáng của chúng nữa,” anh nói, ngắm nhìn chúng như thể chúng chứa đầy những điều kỳ thú. “Thon thả, nhưng với một chút nét tròn trịa và sức mạnh.” Anh nhìn lên, sự hài hước lả lơi trong mắt anh. “Em là người phụ nữ ưa vận động phải không?”



Cô gật đầu.



Anh cong môi thành một nụ cười nửa miệng. “Anh có thể thấy điều đó trong dáng đi của em, trong cách em di chuyển. Thậm chí” - anh mơn trớn cánh tay cô lần cuối, những ngón tay anh nghỉ ngơi gần cổ tay cô - “trong hình dáng cánh tay em.”



Anh nghiêng người tới, cho đến khi gương mặt anh ở gần mặt cô, và cô cảm giác như được hôn bởi hơi thở anh khi anh nói. “Em di chuyển không giống với những phụ nữ khác,” anh nói dịu dàng. “Nó khiến anh thắc mắc.”



“Thắc mắc gì?” cô thì thầm.



Một bàn tay anh không biết bằng cách nào lại ở trên hông cô, rồi trên chân cô, đặt trên đường cong nơi đùi cô, không hẳn là vuốt ve, chỉ để nhắc nhở cô về sự hiện diện với hơi nóng và sức nặng của nó. “Anh nghĩ em biết,” anh thì thầm.



Hyacinth cảm thấy cơ thể cô đỏ lên vì những hình ảnh tràn vào lấp đầy tâm trí. Cô biết chuyện gì diễn ra giữa một người đàn ông và một người đàn bà; cô đã quấy các chị cô đến khi họ tiết lộ sự thật. Và cô đã từng tìm thấy một cuốn sách với những hình ảnh gợi tình trong phòng Gregory, đầy những hình ảnh mô tả theo phong cách phương Đông đã khiến cô cảm thấy trong người thật lạ lẫm.



Nhưng chẳng có gì chuẩn bị cô cho khát vọng đổ ập tới khi nghe những lời thì thầm của Gareth. Cô không thể ngăn mình mường tượng anh - vuốt ve cô, hôn cô.



Nó khiến cô yếu lả đi.



Nó khiến cô muốn anh.



“Em có thắc mắc không?” anh thì thầm, lời nói nóng hổi bên tai cô.



Cô gật đầu. Cô không thể nói dối. Cô cảm thấy mình bị phơi bày, tâm hồn cô để mở cho cuộc tấn công dữ dội của anh.



“Em nghĩ gì?” anh giục.



Cô nuốt xuống, cố gắng không nhận thấy hơi thở cô dường như lấp đầy lồng ngực một cách khác lạ. “Em không thể nói được,” cuối cùng cô cũng nhũn nhặn.



“Không, em không thể,” anh nói, mỉm cười thấu hiểu, “có phải không? Nhưng thế cũng không sao.” Anh nghiêng người tới để hôn cô, một lần, chậm rãi, lên môi. “Em sẽ sớm nói được thôi.”



Anh đứng dậy. “Anh e là mình phải đi trước khi bà ngoại anh cố gắng rình chúng ta từ ngôi nhà đối diện.”



Hyacinth lật đật nhìn ra cửa sổ vì kinh hãi.



“Đừng lo,” Gareth nói với một tiếng cười nhẹ. “Mắt bà không tốt đến mức đó.”



“Bà có một chiếc kính viễn vọng,” Hyacinth nói, vẫn còn ngờ vực nhìn ra cửa sổ.



“Tại sao chuyện đó không làm anh ngạc nhiên nhỉ?” Gareth thì thầm, bước đến cửa.



Hyacinth ngắm anh khi anh đi ngang căn phòng. Anh đã luôn khiến cô nhớ đến một con sư tử. Đến giờ vẫn vậy, nhưng anh đã là của cô để thuần phục.



“Anh sẽ đến thăm em ngày mai,” Gareth nói, thể hiện sự tôn trọng bằng một cái cúi mình.



Cô gật đầu, nhìn anh rời khỏi. Rồi, khi anh đã đi, cô xoay thân trên để ngồi thẳng lại nhìn ra phía trước.



“Ôi. Trời - ”



“Nó nói gì?” Phu Nhân Danbury hỏi, bước vào căn phòng chỉ ba mươi giây sau khi Gareth đi khỏi.



Hyacinth chỉ ngơ ngác nhìn bà.



“Cô đã hỏi nó tại sao nó cầu hôn cô,” Phu Nhân D nhắc cô. “Nó đã nói gì?’



Hyacinth mở miệng để trả lời, và chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra anh chưa hề trả lời câu hỏi của cô.



“Anh ấy nói không thể không lấy cháu,” cô bịa. Đó là điều cô ước anh sẽ nói; đó cũng có thể là điều Phu Nhân Danbury nghĩ đã diễn ra.



“Ồ!” Phu Nhân D thở dài, vỗ một bàn tay lên ngực. “Dễ thương làm sao.”



Hyacinth ngước nhìn bà với cách nhìn mới mẻ. “Bà là một người lãng mạn,” cô nói.



“Lúc nào cũng thế,” Phu Nhân D đáp lời, với một nụ cười bí ẩn mà Hyacinth biết bà không thường chia sẻ. “Lúc nào cũng thế.”