It&#39s In His Kiss

Chương 14 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Hai tuần đã trôi qua. Toàn Luân Đôn đều biết Hyacinth sắp trở thành Bà St. Clair. Gareth đang vui thích thân phận mới là một Bridgerton danh dự, nhưng dù vậy, anh vẫn không thể không chờ mọi mảnh ghép rơi vào vị trí.



Thời gian là nửa đêm. Địa điểm, ngay dưới cửa sổ phòng ngủ Hyacinth.



Anh đã dàn dựng tất cả mọi thứ, mưu tính đến từng chi tiết. Anh đã diễn thử kịch bản đó trong đầu, tất cả ngoại trừ những gì anh sẽ nói, bởi vì anh biết những lời đó sẽ do sự nồng nhiệt của khoảnh khắc quyết định.



Đó sẽ là một thứ tuyệt đẹp.



Đó sẽ là một thứ nồng nàn.



Sẽ là đêm đó.



Đêm nay, Gareth nghĩ, với một cảm giác xáo trộn kỳ lạ giữa sự cân nhắc và hăng hái, anh sẽ quyến rũ Hyacinth.



Anh có ray rứt sơ sơ về mức độ anh trù tính sự sa ngã của cô, nhưng chúng nhanh chóng bị xua đi. Anh sẽ không hủy hoại cô rồi bỏ cô lại giữa bầy sói. Anh định sẽ kết hôn với cô ấy, trời ạ.



Và sẽ không có ai biết. Sẽ không có ai biết ngoài anh và Hyacinth.



Và lương tâm của cô nữa, nó sẽ không bao giờ cho phép cô từ hôn một khi cô đã hiến dâng cho hôn phu.



Họ đã lên kế hoạch lùng soát Nhà Clair vào tối đó. Hyacinth đã muốn đi vào tuần trước, nhưng Gareth đã ngăn cô. Vẫn còn quá sớm để đưa dự định của anh vào hành động, thế là anh đã bịa ra một câu chuyện rằng cha anh có khách đến thăm. Dù sao thì lí trí cũng đòi hỏi họ lục soát ngôi nhà khi nó trống vắng nhất.



Hyacinth, vì cô là người có đầu óc thực tế, đã đồng ý ngay lập tức.



Nhưng đêm nay sẽ thật hoàn hảo. Gần như chắc chắn cha anh sẽ ở Vũ Hội Mottram, khả năng họ sẽ thật sự đến được Nhà Clair để mở cuộc tìm kiếm là rất mong manh. Và quan trọng hơn nữa, Hyacinth đã sẵn sàng.



Anh đã bảo đảm cô sẵn sàng.



Hai tuần qua anh đã rất ngạc nhiên vì chúng thật thú vị. Anh đã bị bắt phải tham dự một số lượng vũ hội và dạ tiệc nhiều đến kinh hoàng. Anh đã đến nhà hát và rạp xem kịch. Nhưng anh đã làm tất cả với Hyacinth bên cạnh anh, và nếu anh còn có bất cứ nghi ngờ nào về tính khôn ngoan của hôn nhân với cô, chúng đều đã bay mất. Cô đôi lúc khiến người ta bực mình, thỉnh thoảng còn chọc cho người ta điên tiết, nhưng lúc nào cũng thú vị.



Cô sẽ trở thành một người vợ tốt. Không phải người vợ tốt cho hầu hết đàn ông, nhưng tốt cho anh, và đó là tất cả những gì quan trọng đối với anh.



Nhưng trước tiên anh phải bảo đảm cô không còn đường thối lui. Anh phải làm cho lời hứa của họ là tuyệt đối.



Anh bắt đầu quyết rũ cô một cách chậm rãi, cám dỗ cô bằng những cái liếc mắt, những cái chạm tay, và những nụ hôn lén lút. Anh trêu cô, luôn luôn lấp lửng về những gì sẽ diễn ra tiếp theo. Anh khiến cô không kịp thở; chết tiệt, anh khiến anh không kịp thở.



Anh đã bắt đầu chuyện này từ hai tuần trước, khi anh cầu hôn cô dù trong lòng biết rằng họ phải gấp rút tổ chức hôn lễ. Anh đã bắt đầu với một nụ hôn. Chỉ một nụ hôn. Chỉ một nụ hôn nhỏ.



Đêm nay anh sẽ chỉ cho cô thấy những gì có thể đến chỉ từ một nụ hôn.



Nhìn chung, Hyacinth nghĩ khi cô vội vàng đến phòng ngủ trên lầu, chuyện đã diễn ra khá suôn sẻ.



Cô đã muốn ở lại nhà đêm nay - càng có thêm thời gian cho cô chuẩn bị chuyến đi đến Nhà Clair, nhưng Gareth đã chỉ ra nếu anh phải cáo lỗi với nhà Mottram thì tốt nhất cô nên tham dự. Nếu không sẽ có người suy đoán họ đang ở đâu. Nhưng sau khi trải qua ba tiếng đồng hồ nói chuyện và cười đùa và khiêu vũ, Hyacinth tìm đến mẹ cô và nặn ra một cơn nhức đầu chóng mặt. Violet đang rất vui vẻ, như Hyacinth đã đoán biết, và bà không muốn rời đi, thế là bà đã để Hyacinth về nhà một mình trong cỗ xe ngựa.



Hoàn hảo, hoàn hảo. Mọi thứ thật hoàn hảo. Cỗ xe không hề chạm trán với bất cứ cỗ xe nào trên đường về, nên bây giờ chắc hẳn chỉ khoảng nửa đêm, có nghĩa là Hyacinth còn mười lăm phút để thay quần áo và lẻn xuống cầu thang sau nhà để chờ Gareth.



Cô nóng lòng quá.



Cô không chắc liệu họ sẽ tìm được bộ nữ trang trong đêm nay. Cô sẽ không ngạc nhiên nếu Isabella lại dẫn họ đến với nhiều manh mối khác. Nhưng họ sẽ tiến đến gần mục tiêu thêm một bước nữa.



Và đó sẽ là một cuộc phiêu lưu.



Có phải cô lúc nào cũng sở hữu tính khí liều lĩnh này, Hyacinth tự hỏi. Có phải cô lúc nào cũng háo hức với hiểm nguy? Có phải cô chỉ chờ đợi cơ hội để được tung hoành?



Cô di chuyển lặng lẽ dọc theo hành lang đến phòng ngủ. Căn nhà yên ắng, và cô chắc chắn không muốn đánh thức bất cứ gia nhân nào. Cô đưa tay ra và vặn nắm đấm cửa đã được tra dầu, rồi đẩy cửa mở và chui vào trong.



Cuối cùng cũng xong.



Giờ tất cả những gì cô phải làm là -



“Hyacinth.”



Cô suýt tí nữa đã kêu ré lên.



“Gareth?” cô thở hào hển, tròng mắt gần như bắn ra ngoài. Lạy Chúa, anh ấy đang nằm ngả ngớn trên giường cô.



Anh mỉm cười. “Anh đợi em nãy giờ.”



Cô vội nhìn quanh căn phòng. Làm sao anh vào trong được nhỉ? “Anh đang làm gì ở đây thế?” cô thì thầm gấp gáp.



“Anh đến sớm,” anh nói trong một giọng uể oải. Nhưng đôi mắt anh linh động và cháy lên dữ dội. “Anh nghĩ hay là mình cứ chờ em.”



“Ở đây sao?”



Anh nhún vai, nở nụ cười. “Ngoài trời lạnh lắm.”



Ngoại trừ không có chuyện đó. Trời hôm nay ấm áp khá trái mùa. Mọi người đều nhận xét về sự khác lạ đó.



“Làm sao anh vào được?” Lạy Chúa, người hầu trong nhà có biết không? Có ai nhìn thấy anh không?



“Trèo tường.”



“Anh trèo - Anh làm gì?” Cô chạy đến cửa sổ, thò đầu ra và nhìn xuống. “Làm sao anh - ”



Nhưng anh đã đứng lên khỏi giường và lẻn đến sau lưng cô. Hai cánh tay anh ôm choàng quanh cô, và anh thì thầm, trầm và gần với tai cô, “Anh rất, rất tài tình.”



Cô bật cười căng thẳng. “Hoặc là lai mèo.”



Cô cảm thấy anh mỉm cười. “Điều đó nữa,” anh thì thầm. Và rồi, sau một khoảng lặng. “Anh nhớ em.”



“Em - ” cô muốn nói rằng cô cũng nhớ anh, nhưng anh đang ở quá gần, và cô đang quá ấm, và giọng nói lẩn trốn cô.



Anh cúi xuống, đôi môi tìm thấy vùng da thịt mềm mại bên dưới tai cô. Anh chạm vào cô, thật nhẹ nhàng cô thậm chí còn không chắc đó là một nụ hôn, rồi thì thầm, “Tối nay em đi chơi có vui không?”



“Có. Không. Em đã quá...” Cô nuốt xuống, không thể đón nhận sự đụng chạm của môi anh mà không phản ứng. “...lo lắng.”



Anh nắm lấy hai bàn tay cô, hôn lên mỗi bàn tay. “Lo lắng à? Sao lại thế?”



“Bộ nữ trang,” cô nhắc nhở anh. Ôi trời ơi, chẳng lẽ mọi phụ nữ đều thấy khó thở như thế này khi đứng quá gần một người đàn ông điển trai?



“À, phải rồi.” Một bàn tay anh tìm đến eo cô, và cô cảm thấy mình bị kéo về phía anh. “Bộ nữ trang.”



“Chẳng lẽ anh không muốn - ”



“Ồ, có chứ,” anh thì thầm, ôm cô kề sát vào người một cách khiếm nhã. “Anh muốn. Rất nhiều ấy chứ.”



“Gareth,” cô thở gấp. Hai bàn tay anh đang ở trên mông cô, và môi anh áp vào cổ cô.
Nó chưa bao giờ được như thế này. Anh đã không biết nó có thể.



“Ôi,” Hyacinth thì thào, khi anh đã lăn khỏi người cô và nằm ngửa ra.



Anh gật đầu, vẫn còn quá kiệt sức để lên tiếng. Nhưng anh nắm lấy tay cô trong tay anh. Anh vẫn muốn chạm vào cô. Anh cần sự kết nối.



“Em đã không biết,” cô nói.



“Anh cũng không,” anh gắng gượng.



“Có phải lúc nào - ”



Anh bóp nhẹ tay cô, và khi anh nghe tiếng cô quay sang nhìn anh, anh lắc đầu.



“Ồ.” Một khoảng yên lặng nữa, rồi cô nói, “Chà, vậy thì thật tốt vì chúng ta sắp kết hôn.”



Gareth bắt đầu cười run cả người.



“Chuyện gì vậy?” cô gặng hỏi.



Anh không thể nói. Tất cả những gì anh có thể làm là nằm đó, cười rung cả cái giường.



“Có gì mà vui thế?”



Anh hít vào, quay sang và lăn người cho đến khi anh lại nằm trên cô, mũi họ áp sát. “Em,” anh nói.



Cô bắt đầu cau mày, nhưng rồi nở thành nụ cười.



Một nụ cười tinh quái.



Lạy Chúa, anh sẽ thích được kết hôn với người phụ nữ này.



“Em nghĩ chúng ta cần phải dời ngày cưới lên,” cô nói.



“Anh sẵn lòng lôi em đến Scotland ngay ngày mai.” Và anh nói nghiêm túc.



“Em không thể,” cô nói, nhưng anh biết chắc cô ước mình có thể.



“Đó sẽ là một cuộc phiêu lưu,” anh nói, trượt một bàn tay theo hông cô để xoa dịu cuộc mặc cả.



“Em sẽ nói chuyện với mẹ,” cô hứa. “Nếu em phiền nhiễu một cách hiệu quả, em chắc mình có thể giảm thời gian đính hôn đi một nửa.”



“Điều đó làm anh băn khoăn,” anh nói. “Với tư cách là chồng tương lai của em, anh có nên thấy lo vì em dùng câu nếu em phiền nhiễu một cách hiệu quả không đây?”



“Không cần nếu anh thuận theo tất cả mọi mong muốn của em.”



“Một câu thậm chí còn khiến anh lo lắng hơn,” anh thì thầm.



Cô chỉ mỉm cười.



Và rồi, vào lúc anh đang bắt đầu cảm thấy cực kỳ khoan khoái, cô bật ra một tiếng, “Ôi!” và lập cập bò ra khỏi bên dưới anh.



“Có chuyện gì thế?” anh hỏi, tiếng anh ồm ồm bởi cái đáp thiếu trang nhã lên gối.



“Bộ nữ trang,” cô nói, vịn chặt tấm chăn vào ngực khi cô ngồi lên. “Em đã quên khuấy mất. Lạy trời, giờ là mấy giờ rồi? Chúng ta phải đi thôi.”



“Em có thể di chuyển sao?”



Cô chớp mắt. “Anh không thể?”



“Nếu anh không phải rời cái giường này trước khi trời sáng, anh sẽ rất vui lòng ngáy đến trưa.”



“Nhưng bộ nữ trang! Kế hoạch của chúng ta nữa!”



Anh nhắm mắt. “Chúng ta có thể đi vào ngày mai.”



“Không,” cô nói, đập lên vai anh bằng lưng bàn tay, “chúng ta không làm thế được.”



“Tại sao lại không?”



“Bởi vì em đã có kế hoạch cho ngày mai, và mẹ em sẽ nghi ngờ nếu em cứ vin vào cớ đau đầu suốt. Hơn nữa, chúng ta đã định sẽ đi trong tối nay.”



Anh mở một mắt. “Đâu phải có người đang chờ chúng ta.”



“Mặc kệ, em đi đây,” cô tuyên bố, kéo tấm chăn quanh người khi cô trèo ra khỏi giường.



Hai hàng lông mày Gareth nhướng lên khi anh cân nhắc cơ thể không mảnh vải của anh. Anh nhìn Hyacinth với một nụ cười rất đàn ông, nó càng nở rộng hơn khi cô đỏ bừng mặt và quay đi.



“Em...à...cần phải lau mình,” cô làu bàu, lủi vào phòng thay đồ.



Với một màn thể hiện cực kỳ miễn cưỡng (ngay cả khi Hyacinth quay lưng về phía anh) Gareth bắt đầu mặc quần áo. Anh không thể tin được cô còn xem xét chuyện ra ngoài tối nay. Chẳng phải trinh nữ sẽ bị co rút và đau sau lần đầu tiên sao?



Cô chõ đầu ra từ phòng thay đồ. “Em đã mua đôi giày bền hơn,” cô thì thầm, “phòng trường hợp chúng ta phải chạy.”



Anh lắc đầu. Cô chẳng phải một trinh nữ bình thường.



“Em có chắc em muốn tiến hành tối nay không?” anh hỏi, một khi cô đã xuất hiện trở lại trong bộ quần áo màu đen.



“Tuyệt đối chắc chắn,” cô nói, cột tóc thành một cái đuôi ngựa sau gáy. Cô nhìn lên, đôi mắt sáng ngời vì phấn khích. “Anh thì sao?”



“Anh kiệt sức.”



“Thật à?” Cô nhìn anh với sự tò mò không che đậy. “Em lại thấy hoàn toàn ngược lại. Tràn trề sinh lực.”



“Em sẽ là cái chết của anh, em nhận ra chứ.”



Cô cười toe. “Thà là em còn hơn là người khác.”



Anh thở dài và đi về phía cửa sổ.



“Anh có muốn em đợi ở dưới,” cô lịch sự hỏi, “hay anh muốn đi xuống cầu thang sau nhà với em?”



Gareth ngừng lại, một chân đặt trên gờ cửa sổ. “À, cầu thang sau nhà cũng được,” anh nói.



Và anh theo cô ra ngoài.