Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1133 : Trở về
Ngày đăng: 04:25 30/04/20
Cuối tháng tư trời vẫn hơi lạnh.
Tại thủ đô, trong đại viện quân khu.
Một chiếc xe Jeep chậm rãi tiến vào, dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước từ trên xe xuống, cô ấy mặc một bộ váy liền áo cổ hải quân màu trắng sọc xanh, duyên dáng yêu kiều và phấn chấn.
Cô ấy cúi đầu xuống, nói với nam sĩ quan anh tuấn đang ngồi ở ghế lái: “Anh Ý Thành, cảm ơn anh đã đưa em về! Anh vào nhà đi, em pha cà phê cho anh, là cà phê em tự xay đấy.”
Trong giọng nói mang theo sự nũng nịu.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái chính là Đổng Ý Thành.
Một năm rưỡi trôi qua, anh vẫn anh tuấn, nhưng thêm mấy phần điềm tĩnh, bây giờ nhìn anh càng có phong cách tướng lĩnh hơn trước.
Mà cô gái xinh đẹp này là con gái của trưởng đoàn văn công, bố cũng là trưởng một sự đoàn, là một đóa hoa rất nổi tiếng ở trong quân khu này, tên là Lạc Phi.
Nhưng hai tháng nay, mọi người đều hiểu lòng cả, Lạc Phi thích Thiếu tướng Đông.
Nói ra thì hai người còn rất xứng đôi, bố mẹ của Lạc Phi cũng tán thành cho hai người bọn họ.
Chỉ là, Thiếu tướng Đông luôn hơi lạnh nhạt, không ai nhìn ra được rốt cuộc anh có thích Lạc Phi hay không.
“Anh Ý Thành, anh có uống không?” Thấy anh không trả lời, Lạc Phi không nhịn được giơ tay ra cầm lấy cái tay nắm vô lăng của anh, khẽ lắc.
Cô ấy là cô gái kiêu ngạo, lại còn là con gái, chủ động đến mức này cũng có thể rồi chứ?
Đổng Ý Thành đang định nói, điện thoại của anh vang lên, anh cầm điện thoại di động lên, Lạc Phi cũng vô ý liếc cái tên trên màn hình, vừa vặn nhìn thấy ba chữ em gái ngoan, lập tức trợn to mắt.
Là ai!
Lại khiến cho Đổng Ý Thành dùng cái tên gọi buồn nôn như vậy!
Đổng Ý Thành luôn là là một người có tác phong quân nhân kiên cường, không đùa giỡn, không nghịch ngợm, không uống rượu, không hút thuốc, bên cạnh không có người phụ nữ nào cả, cô ấy thật sự không tưởng tượng ra dáng vẻ anh gọi một cô gái là “em gái ngoan”.
Trái tim cô ấy giống như bị kim châm, đau đến mức thay đổi cả sắc mặt.
Lúc Đổng Ý Thành nhìn thấy ba chữ này lại lập tức kích động.
Còn có một người mọi người đều biết rõ hơn, Sở trưởng Lợi của thủ đô,
Đây chính là người bị ai đạp một cái, trong vòng mười năm cũng không quên phải đạp lại. Con trai của Sở trưởng Lợi lại là một người quậy tung trời, nghe nói ngay ông cũng không quản được anh ta.
Nhưng, đó chính là anh trai nuôi của Tề Tiểu Tô, thủ đắc tội anh ta, cũng không thể đắc tội Tề Tiểu Tô được! Nếu không Lợi Nam sẽ ẩm ỉ bằng bất cứ giá nào, bọn họ không dám thật sự vứt bỏ tiền đổ và thể diện mà dính líu với anh ta.
Cho nên, Đổng Ý Thảnh cứ từng bước từng bước đi tới như vậy.
Anh vốn đã đẹp trai, thêm những thứ quang vinh và bối cảnh này, xứng đáng trở thành người đàn ông độc thân kim cương trong quân đội.
Nhưng người đàn ông này lại như khúc gỗ, phụ nữ có xinh đẹp yêu kiều thế nào đi nữa đến gần vẫn không thấy rung động chút nào.
Xe chạy đi rất nhanh.
Xa xa, Đổng Ý Thành nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng đó.
Anh đang cúi đầu nói gì với người trước mặt. Người anh đang cúi đầu nói chuyện ngồi trên một tảng đá lớn, mặc một bộ váy màu xanh, tóc dài xõa vai, cũng cúi đầu, mà trong lòng cô...
Đổng Ý Thành đạp phanh xe.
Anh nhìn thấy ba người kia đồng thời nhìn về phía anh.
Mắt đối diện nhau, Đồng Ý Thành cảm thấy hốc mắt nóng lên.
“Anh!”
Cô gái kia đã chạy vội tới chỗ anh.
Vệ Thường Khuynh ở phía sau trầm giọng kêu: “Em vẫn đang bế Lộc Lộc đấy, cẩn thận một chút, đừng chạy!”
Đổng Ý Thành lập tức xuống xe, đón lấy cô.
Cô gái xinh đẹp yêu kiều hơn trước kia ngẩng mặt lên cười với anh, đứa bé cô bế trong lòng cũng cười với anh, phun một cái bong bóng ra khỏi miệng.
Gương mặt hai người rất giống nhau.
Nhưng đợi Vệ Thường Khuynh đuổi đến rồi, nhận lấy đứa bé kia khỏi lòng cô, Đổng Ý Thành lại cảm thấy hai gương mặt này cũng rất giống nhau.