Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 16 :

Ngày đăng: 20:12 19/04/20


Không một giai nhân nào



Có ma lực ám ảnh như em,



Và tiếng nhạc trong như suối kia



Có phải giọng nói ngọt ngào của em?



- Huân tước Byron, Những khổ thơ dành cho âm nhạc



Pemberly ném chiếc ca vát thứ ba bị thắt hỏng trong buổi sáng xuống sàn. “Thưa ngài, có lẽ nếu ngài cho tôi biết ngài muốn kiểu dáng nào, thì tôi có thể giúp ích hơn.”



Saint cau có với hình ảnh mình trong gương.



“Ta mà biết thì ta đã tự làm lấy rồi. Chỉ là một kiểu gì đó… mờ nhạt hơn.”



"Mờ nhạt? Ngài muốn ăn vận xấu xí sao, thưa ngài?"



"Không! Là bình thường. Không phô trương. Nom vô hại. Bất cứ cái gì được liệt kê dưới từ quý ông đứng đắn trong từ điển."



"À." Tên hầu lẩm bẩm câu gì đó trong miệng.



Saint nheo mắt lại. "Gì thế?"



"Tôi... không có gì, thưa ngài. Ngài..." Gã hắng giọng khi Saint tiếp tục nhìn chằm chằm gã. "Tôi chỉ nói rằng nếu ngài định tỏ ra vô hại, có lẽ ngài nên cử người khác thay mặt cho ngài."



Ra tên hầu cũng có quan điểm. "Cứ cố hết sức đi, Pemberly. Ta không trông đợi một kỳ tích đâu."



"Được ạ, thưa ngài."



Nếu Saint không quyết định rằng anh phải hết sức thận trọng trong việc khởi động kế hoạch của mình, ắt anh sẽ nghĩ mình đang lo lắng. Điều đó, tất nhiên, thật vô lý, vì anh chưa bao giờ lo lắng.



Lúc đi xuống sảnh chính dưới nhà, anh nhận thấy cơn đau ở mắt cá đã gần như biến mất. Tuy nhiên những vết đau khác vẫn còn, nhất là sự nhức nhối khó chịu ngự ở nơi đó bên dưới xương sườn mà dường như chỉ khi dịu đi anh được ở cạnh Evelyn. Ai đó thực sự cần phải đưa ra lời cảnh báo về những cô thiếu nữ đoan trang. "Xe ngựa chuẩn bị xong chưa?" Anh hỏi Jansen, nhận lấy mũ và găng tay đi ngựa.



"Rồi ạ, thưa ngài. Và cả... những phần còn lại, đúng như ngài chỉ dẫn."



"Tốt." Anh bước qua cánh cửa ông quản gia đã mở sẵn, rồi dừng lại. "Ta định tối nay về nhà. Nếu ta không về, ông có thể xem như ta đã mất tích và rơi vào nguy hiểm."



Ông quản gia cười lục khục. "Tốt quá, thưa ngài. Vậy chúc ngài may mắn với hiểm họa của mình."



Saint thở dài. Thật vô nghĩa khi cho rằng có ai đó sẽ quan tâm việc anh có biến mất lần nữa hay không. "Cảm ơn ông."



Anh đi xuống bật tam cấp và trèo lên ghế đánh xe trên cỗ xe ngựa bốn bánh. Tên gia nhân mặc chế phục nhảy lên tấm ván hẹp phía sau khi anh cho xe lăn bánh ra đường.



Hàng trăm xe ngựa, xe chở hàng, ngựa cỡi và xe khách bộ hành chen chúc nhau trên những con phố của khu Mayfair. Mười một giờ sáng hình như là giờ thích hợp để đi thăm viếng, nhưng khi hòa vào dòng người nhích từng chút một, Saint không khỏi tự hỏi nếu đi sớm hơn một giờ có phải tốt hơn không. Nếu cô đã ra khỏi nhà rồi thì anh sẽ không hài lòng. Nhưng anh đã báo trước là anh sẽ đến gặp cô sáng nay. Căn cứ vào chiếc đồng hồ bỏ túi của anh thì còn năm mươi lăm phút nữa mới hết buổi sáng. Cho nên tốt nhất cô hãy ở nhà.



Anh đến được nhà Rudidick mà vẫn còn dư ba mươi bảy phút. Tên gia nhân cầm cương lũ ngựa trong lúc anh nhấc cái gói trên ghế xuống và đi tới trước cửa.



Căn cứ vào vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa đăm chiêu của ông quản gia, thì ông ta chẳng biết anh là ai. "Tôi đến gặp tiểu thư Ruddick?"



"Tôi có thể nói là ai tới thăm ạ?"



"St. Aubyn."



Vẻ nghiêm trang chuyên nghiệp của ông quản gia rơi mất khi quai hàm ông ta trễ xuống. "St. Aubyn? V... vâng, thưa ngài, X... xin mời... à... ngài đợi ở đây, để tôi vào hỏi xem cô Ruddick... có nhà hay không."



Cánh cửa đóng lại trước mũi Saint. Hiển nhiên là dù có đeo phiên bản chiếc ca vát bình thường của Pemberly cũng không khiến anh trông đủ vô hại để được cho vào tiền sảnh. Vào lúc khác chắc anh đã cứ mở cửa và theo ông quản gia vào trong. Tuy nhiên hôm nay anh sẽ đợi.



Sau năm phút đứng ngoài hiên, anh đã sẵn sàng đổi ý. Nhưng khi anh đến nắm đấm cửa, thì cánh cửa một lần nữa mở ra.



"Lối này, thưa ngài."



Saint theo người hầu đi xuôi hành lang vào một căn phòng tiếp khách ban ngày. Tin tức về chuyến viếng thăm của anh đã lan rộng, căn cứ vào số lượng hầu gái và gia nhân đột nhiên bận rộn trong hành lang.



"Lord St. Aubyn," ông quản gia thông báo, đẩy cửa ra rồi rút lui.



Saint sải bước vào phòng - và dừng phắt lại. Evelyn ngồi ở một trong những chiếc đi văng màu xanh sẫm kê kín căn phòng ấm cúng, nhưng cô không ở một mình. "Tiểu thư Ruddick, Dare phu nhân, tiểu thư Barrett," anh nói, gật đầu với từng người, song ánh mắt vẫn chiếu vào Evelyn, cố phân tích và lý giải luồng hơi nóng hừng hực chạy qua các mạch máu anh khi mắt họ gặp nhau.




Với một tiếng cười giòn giã, Evie lại khoác tay anh. “Yên lặng nào,” cô hạ giọng. “Nói về chuyện đó cũng xấu xa như thực hiện nó vậy.”



“Nhưng không vui bằng.” Bắt đầu tự hỏi có phải mình đã đi lạc vào một cơn ác mộng bình yên của ai đó không, Saint dịu xuống. “Cô yêu cầu quá nhiều rồi đấy, cô biết không.”



Cô mỉm cười với anh. “Khi ngài quen rồi thì sẽ thấy nó không đến nỗi nào đâu. Ngài có mang khăn trải không?”



Anh đặt chiếc giỏ nặng trĩu xuống cỏ. “Tôi không biết. Tôi chỉ bảo gia nhân chuẩn bị một bữa dã ngoại.”



“Để tôi xem nào.”



Evelyn có vẻ rất thích thú, chắc chắn là do bộ dạng của anh. Vì đôi mắt cô đang lấp lánh và hai lúm đồng tiền nhỏ xíu lộ ra trên má, nên anh có thể khoan dung cho chuyện đó.



Trong giỏ đúng là có khăn trải, cái khăn màu xanh lam thật lạ mắt và được gấp gọn gàng. Saint lấy nó từ tay Evelyn rồi giũ tung ra, trải xuống mặt cỏ. “Giờ thì sao nữa?”



“Đặt cái giỏ vào giữa tấm khăn, và chúng ta ngồi xuống.”



Saint ngoắc ngón tay cái về phía cô hầu. “Còn cô kỳ đà kia? Cô ta đi đâu?”



Hai má Evie ửng hồng trước cách dùng từ của anh, như anh đoan được. Anh thích những lúc cô đỏ mặt. Nó khiến cô mang một vẻ… thuần khiết.



“Sally sẽ ngồi ở một góc khăn,” cô chỉ dẫn, quỳ xuống bên cạnh chiếc giỏ anh vừa đặt, chiếc váy muslin màu xanh lá cây tỏa tròn xung quanh cô.



Saint ngây người ngắm cô một lúc, nhìn mái tóc quăng màu nâu vàng được búi thật lịch lãm và hoàn hảo trên đỉnh đầu cô, nhìn đường lượn mềm mại ở cổ cô khi cô cúi xuống giỏ và lấy ra một chai rượu, nhìn hàng mi dài cong vút che khuất đôi mắt cô. Anh nuốt xuống, miệng đột nhiên khô rang. Lạy Chúa lòng thành, anh muốn có cô lần nữa, muốn lột chiếc váy khỏi đôi vai cô và hôn lên làn da mềm mại, mượt mà của cô, không chừa chỗ nào.



Cô ngẩng lên nhìn anh. “Ngài không ngồi xuống sao?”



Saint ngồi xuống, khoanh hai chân lại. Anh đang làm gì với nàng tiên duyên dáng này vậy? Và cô đang làm gì với anh?



“Ngài đang rất kiệm lời,” cô nói, đưa cho anh chai rượu. “Một chai cabernet nguyên chất đấy.”



“Dùng nó cùng với thịt gà lôi.” Saint cho tay vào túi. “Nếu cô thích rượu gin hơn thì tôi có một bình đây.”



“Rượu vang rất tuyệt.” Lấy từ trong giỏ ra hai chiếc ly, cô giơ chúng lên và nghiêng về phía sanh. “Ngài rót đi.”



Anh lấy làm sửng sốt. Quỷ thần ơi, anh đang cư xử như một tên quê mùa lóng ngóng. Hầu tước St. Aubyn đang đờ đẫn trước phụ nữ hay tâm trạng vui vẻ của họ, nhất là sau khi anh đã ngủ với họ. Anh vặn nắp chai. “Rượu cabernet nếm ngon hơn trên làn da trần,” anh lười nhác nói, “nhưng vì chúng ta không được thảo luận về chuyện đó, nên tôi cho rằng những cái ly sẽ làm thay phận sự.”



Hai chiếc ly hơi rung rung trong tay cô khi lớp pha lê lóng lánh được đổ đầy rượu. “Ngài đã… chọn một ngày đẹp trời cho chuyến đi của chúng ta,” cô nói quả quyết.



“Giờ chúng ta đang nói về thời tiết sao?” Saint đặt chai rượu xuống cỏ và cầm chiếc ly từ tay cô, bàn tay cố tình sượt qua những ngón tay cô. Dường như anh có nhu cầu khẩn thiết muốn được chạm vào cô mọi giây mọi phút.



“Thời tiết lúc nào cũng là một chủ đề an toàn.”



Anh nhấp ngụm rượu, nhìn cô qua miệng ly. “Một chủ đề ‘an toàn’. Rất thú vị.”



Mắt cô cụp xuống. “Không. Nó chán ngắt thì có.”



Hiển nhiên anh đã nói một câu sai lầm. Tỏ ra đúng mực thậm chí khó hơn anh hình dung. “Thật đấy. Đây là lĩnh vực mới mẻ đối với tôi. Thường ở một buổi dã ngoại đến giờ này tôi đã không còn quần áo trên người rồi. Còn chủ đề ‘an toàn’ nào nữa không?”



Evelyn lại ngẩng nhìn anh, vẻ nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt trong trẻo. “Thời tiết là chủ đề an toàn nhất, là thứ mà ai cũng biết một chút. Thời trang thì tạo được nhiều tranh luận, trừ phi người ta than vãn về sự sa sút hiện giờ của phong cách, và…”



“Sa sút. Tôi thích sự sa sút.”



Evelyn mỉm cười. “Tôi biết. Và nhớ tiếc điệu van là chủ đề an toàn đối với thế hệ lớn tuổi hơn, với cùng một lý do. Ngoài ra, không một ai thích Bonaparte cũng như châu Mỹ.”



“Cho nên an toàn nhất là không thích gì hết.”



Cô do dự, uống một ngụm rượu lớn. “Và không tán thành bất cứ điều gì, cũng như không làm gì hết.”



“Chà chà, Evelyn. Tôi không biết cô là người yểm thế đấy.” Anh nghiêng đầu, cố đọc nét mặt cô. “Nhưng không phải, đúng không? Đấy chỉ là những gì cô nói với những chính trị gia dở người theo sự lựa chọn kỳ cục của anh trai cô. Bởi vì cô, cô bé thân mến, còn thú vị hơn nhiều cái tạo vật ngớ ngẩn mà cô miêu tả.”



Trước sự ngạc nhiên của anh, hai mắt cô chợt nhòe ướt, nhưng lần này lời xin lỗi cho bất cứ điều gì anh nói sai đã tan dần trên môi trước nụ cười ấm áp của cô. Phần dưới cơ thể anh bắt đầu cảm thấy hết sức khó chịu.



“Lord St. Aubyn, ngài vừa nói một điều rất tuyệt vời.”



Anh với lấy chiếc giỏ để che đậy sự lúng túng đột ngột của mình. “Tôi mới khác thường làm sao,” anh lẩm bẩm, và giờ ra một chiếc sandwich. “Gà lôi nhé?”