Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 17 :

Ngày đăng: 20:12 19/04/20


Dẫu tháng năm đam mê thiêu đốt chúng thành tro bụi



Yêu thương trong anh chẳng may may tàn lụi



- Huân tước Byron,



Cuộc hành hương của Childe Harold, Chương III



Khi mặt trời bắt đầu khuất sau ngọn cây, Evie nhắc Saint kiểm tra đồng hồ.



“Bốn giờ hai mươi”, anh thông báo, nhét chiếc đồng hồ khảm bạc đắc tiền vào túi như thể nó vừa làm một chuyện mà anh không thích.



Cô cũng không hài lòng trước tin này. Cô rất thích buổi chiều nay, nhưng cả chiều cô chưa hề nhắc đến lũ trẻ hay trại mồ côi. Saint cho cô chưa đầy một tháng để thuyết phục anh, và cô vừa phí phạm gần bốn tiếng đồng hồ. Tuy nhiên nếu cô về nhà muộn, Victor sẽ khiến cho việc gặp gỡ Saint trở nên khó khăn hơn mức vốn có.



“Chúng tôi phải về thôi.”



Với vẻ mặt cau có Saint đứng dậy và chìa tay cho cô. “Tôi cho rằng bắt cóc cô là điều bất khả thi.” Anh kéo cô đứng dậy, cuối người thì thầm vào tai cô. “Không sao, chúng ta thử làm chuyện tương tự thế rồi, đúng không?”



“Dừng lại,” cô thì thầm đáp, phản đối vì giọng điệu thân mật của anh khiến cô rùng mình hơn là vì những lời anh nói. Cô bắt đầu nhận ra anh sẽ không nói với ai bí mật của họ; vì nếu làm vậy, anh sẽ đánh mất chút lợi thế mà anh rất coi trọng trước cô.



Quẳng những gì còn lại của bữa trưa vào giỏ, anh túm tấm khăn vứt lên trên cùng rồi xốc giỏ lên tay. “Tôi không nghĩ cô sẽ cho tôi kéo cô vào một lùm cây để…”



“Saint!”



Anh liếc nhìn Sally. “Bắt tay một cái trước khi ra về nhỉ?”



Dĩ nhiên cô hầu của cô biết hầu tước ám chỉ điều gì, nhưng Evie hy vọng Sally cũng biết tiếng tăm của anh - người luôn đưa ra những lời đề nghị gây sốc mà chẳng cần ai khiêu khích.



“Không bắt tay gì cả.”



Cô khoát tay anh khi họ rời Hyde Park. Ngay cả khi Saint có cư xử đàng hoàng, như anh đã thể hiện một cách ấn tượng chiều nay, cô vẫn cảm thấy mình giống chú mèo con đồng hành với một con báo đen óng mượt. Móng vuốt dù có thu lại hay không, anh vẫn là đối tượng cần phải dè chừng.



“Tôi quả là giỏi kiềm chế đấy, Evelyn Marie.”



Sự ham muốn trong mắt anh khiến người cô nóng bừng. Chúa biết rằng trong suốt buổi dã ngoại, ít nhất có nửa tá lần cô phải ngăn mình không nghiêng người qua và hôn anh. Hơn bất cứ điều gì, cô muốn nếm trải lại cảm giác được ở trong vòng tay anh. Nhưng nếu để anh biết, cô sẽ mất nốt chút kiểm soát cô có trước kẻ phóng đãng quyến rũ này. Đó là một hành động quá sức liều lĩnh.



“Anh cô còn muốn gặp những ai nữa?” Saint hỏi, dường như nhận ra cô sẽ không nhảy vào cùng con đường với anh.



“Wellington là mục tiêu chính của anh ấy để dành được một ghế trong Nội các, nhưng vì hình như chúng tôi đã mất sự ủng hộ của Gladstone, nên Alvington có lẽ là người có khả năng cao nhất cho anh ấy một ghế của hạt West Sussex trong Nghị viện. Mà ngài làm cách nào lái được Wellington vậy?”



Anh nhún vai. “Tôi nghe nói anh cô muốn quen với ông ta, còn tôi muốn gặp cô. Wellington thích rượu sherry ngon, trong khi tôi có hàng thùng loại thượng hảo hạng.”



“Anh trai tôi sẽ là một thành viên ưu tú của Nghị viện, ngài biết đấy.”



Saint nhìn xuống cô. “Thế nên?”



“Thế nên ngài đã làm một việc tốt.”



“Đúng vậy, tôi đã đưa cô đi dã ngoại.”




Tập giấy gồm những bức vẽ gương mặt bọn trẻ, biếm họa hình ảnh Saint biến thành bộ xương khô trong phòng giam, nhưng chủ yếu là những ký họa bằng bút chì về cô, kín hết không còn chỗ trống, cả mặt trước và sau. “Lạy chúa,” Evie thì thào, hai má nóng lên.



Anh đã bắt lấy đôi mắt, nụ cười, vẻ cau có, đôi bàn tay, những giọt nước mắt của cô, bằng một khả năng xuất sắc trên những tờ giấy da xù xì, lem luốc và nhăn nheo này. Dường như anh đã nhìn thấu tâm can cô và vẽ ra mọi bí mật của cô.



“Giờ thì cô còn chắc chắn là cô đã không thả ông ấy ra không, cô Evie?” Randall hỏi lại, nhấc con dao khỏi bệ gỗ. “Vì xem ra cô đã ngồi dưới đó cho ông ta vẽ chân dung thì phải?”



“Không có chuyện đó,” cô đáp, nghe thấy sự buộc tội trong giọng thằng bé. Sau khi nhìn thấy những bức vẽ, cô không trách nó. “Hẳn ngài ấy đã vẽ chúng dựa vào trí nhớ. Và xem này, ngài ấy cũng vẽ tất cả các em. Như thế nghĩa là ngài ấy có quan tâm, và nghĩ đến các em.”



“Nên ngài ấy sẽ cho chúng em ở lại, cô có nghĩ thế không?” Penny hỏi, ngồi xuống cạnh Evie ở phía bên kia. “Vì em không muốn phải sống ngoài đường và ăn chuột cống đâu.”



“Ôi, Penny!” Evelyn ôm lấy cô bé gầy gò. “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, cô hứa.”



“Em hy vọng là cô đúng, cô Evie ạ,” Randall uể oải nói, “vì vẫn còn nhiều cách để đảm bảo cho nó không xảy ra.”



“Randall, hãy hứa với cô là em sẽ không làm chuyện gì liều lĩnh,” Evie vội nói, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. “Và em sẽ bàn bạc với cô trước.”



“Cô đừng lo, cô Evie,” nó đáp. “Em khó mà quên được cô cũng có góp phần trong chuyện này. Sẽ không ai trong chúng ta thoát cả.”



Sau bầu không khí căng thẳng ở trại trẻ, bữa tiệc trà của dì Houton có vẻ nhạt nhẽo kinh khủng. Evie giúp mọi người tạo ra những câu khẩu hiệu chính trị cho vần với tên của các ứng viên được ưu ái, nhưng mọi suy nghĩ của cô đặt cả vào tập giấy cô đã cẩn thạn cuộn lại và cài vào trong đai tất. Chúng cọ vào chân cô rất khó chịu - giá như lúc nãy cô có vài phút được ở một mình để ngồi xem lại chúng mà không vướng ánh nhìn chằm chặp của đám trẻ tò mò.



“Anh trai cháu có nhắn đến,” dì Houton nói, ngồi xuống cạnh cô khi cô liệt kê ra những từ vần với từ “Fox”. “Nó đang lâng lâng vui sướng vì Wellington cuối cùng đã đồng ý dự bữa tối thân mật với chúng ta vào thứ Sáu này.”



Lại là Saint. “Trời đất,” Evie thốt lên cảm thán, dù cô chẳng mảy may ngạc nhiên trước tin này. “Chỉ chúng ta và ngài Wellington thôi ạ?”



“Không hẳn thế. Gia đình Alvington và St. Aubyn cũng tham gia với chúng ta.”



“Hm. Hay thật. Cháu không nghĩ St. Aubyn cũng quan tâm đến chính trị cơ đấy.”



“Dì cũng thế. Victor thì cho là St. Aubyn đột nhiên nảy sinh hứng thú muốn nhấn chìm sự nghiệp của cậu ấy, nhưng…”



“Vô lý!”



“… nhưng cậu ấy sẵn sàng chấp nhận may rủi để đổi lấy một cuộc gặp nữa với Wellington.” Nữ hầu tước quay đi để trả lời câu hỏi của một vị phu nhân, rồi lại tiếp chuyện Evie. “Cháu có biết vì sau St. Aubyn bỗng nhiên quan tâm đến sự nghiệp của anh cháu không?”



Cô chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục vì chuyện này, và tất cả là lỗi của Saint. “Hầu tước đã mời cháu đi dã ngoại, nhưng cháu cam đoan với dì rằng ngài ấy không nhắc đến chuyện này. Cháu không biết ngài ấy có thể nghĩ những gì, nhưng chắc chắn không có ‘âm mưu nào giữa Saint và cháu hết.”



“Saint?” Dì cô lặp lại, nhướng một bên mày.



“St. Aubyn ạ. Ngài ấy đề nghị cháu gọi ngài ấy là Saint. Cháu tin là ai ai cũng gọi thế.” Anh cũng đã yêu cầu cô gọi anh là Michael, nhưng hình như không có ai gọi anh như thế, và Evie không định thú nhận điều đó hoặc hoàn cảnh dẫn đến điều đó.



“Chà, dù mối quan tâm của cậu ta với cháu là gì, nhất định cháu không được khuyến khích nó. Hầu tước St. Aubyn là một người bí ẩn và nguy hiểm, và cả hai đức tính ấy cháu đều không cần đến trong đời mình. Nhất là bây giờ.”



Những lời ấy làm Evelyn chú ý, nhưng trước khi cô có thể hỏi dì mình cho rõ, Lady Harrington và Lady Doveston bắt đầu tranh cãi xem từ “perfect(19)” có vần với từ “Ruddick” ở mức chấp nhận được hay không?



(19) Perfect: hoàn hảo.



Evelyn cựa quậy quanh ghế, và những bức vẽ lại kêu sột soạt nơi chân cô. Buổi họp này đúng là tốn thì giờ, khi mà cô cần soạn ra bước tiếp theo trong chương trình giáo dục Michael Halboro. Theo những gì anh đã vẽ, thì có lẽ anh bắt đầu dễ thuyết phục hơn mức cô nhận thấy. Và theo cái cách anh vẽ cô, thì Evie không khỏi hy vọng rằng kẻ phõng đãng đáng yêu ấy sẽ sớm đến thăm cô.