Khi Em Mỉm Cười
Chương 29 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
Edit: Tohy
Đồng Dao gặp ác mộng.
Trong giấc mộng, cô uống rượu đến bất tỉnh nhân sự ở quán rượu đầu đường, rồi nhảy nhót như con khỉ, sau khi trở về trụ sở thì thấy đường giữa mới sắp thay thế vị trí của mình…..Cô khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm, nước mắt như mưa nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nói một câu: “Em rất mạnh em không cần ngồi uống nước xem đường giữa khác thi đấu”. Cuối cùng cô ôm Lục Tư Thành, vẻ mặt chân thành nói: “Thành ca lần đầu em hát cho anh xem, anh mau tặng thưởng em đi.”
Sau đó cô thật sự hát bài hát “Con bướm bay”.
Hát một nửa bản thân bỗng cảm thấy vô cùng cảm động, ôm Lục Tư Thành như ôm bố thất lạc nhiều năm, tuyến lệ lại bắt đầu phát triển, khóc, rồi lại khóc–
——
Cảm giác ưu thuơng bị thế giới tử bỏ này trong giấc mơ vô cùng chân thật.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Đồng Dao cũng không biết, bởi vì đúng đến lúc này, cô tỉnh lại, Lục Tư Thành ở trong giấc mơ khi cô gân cổ hát “con bướm bay, con bướm bay”, gương mặt vừa đen vừa hung ác, vô cùng giống với gương mặt của mấy tên phạm tội giết người bị truy sát.
“……”
Khi Đồng Dao mở mắt ra, nhìn qua đồng hồ treo tường trong phòng, kim ngắn chỉ đúng mười một giờ trưa, cô ở trên giường lăn qua lăn lại—sau đó run rẩy vén chăn lên phát hiện ra không có khối lông xù nào ở đó cả: Bánh Mì của cô đã biến mất.
Là một con mèo dưỡng sinh nghỉ ngơi điều độ, mười một giờ là lúc con mèo ăn xong chuẩn bị tao nhã đi vệ sinh, để trở thành một con sen đủ tư cách, sợ mèo nhà mình trong lúc đói khát cảm xúc không tốt lại rơi vào trong bồn cầu, Đồng Dao suy nghĩ một chút, bắt đầu từ giường đứng lên….
Sau đó cô phát hiện ra toàn bộ đất trời đều xoay chuyển.
Đầu cô đau muốn nứt ra, cả người đau nhức tựa như hôm qua đi bộ tám mươi cây số đường dài rồi liên tục đâm đầu vào tường, khi bước từ trên giường xuống, cô cảm giác mình đang đi trên mây, đầu gối mềm nhũn….Nửa leo nửa bò vào trong phòng tắm tắm rửa cho tỉnh ngủ, khi đi ra cô đã tỉnh táo hơn một chút, vừa lau tóc vừa mở cửa tìm mèo, kết quả khi cô vừa mở cửa, không cẩn thận đá phải một chiếc tủi–
“…….Cái gì đây?”
Đồng Dao cúi người nhặt lên, phát hiện bên trong là một hộp thuốc giải rượu.
Đứng trước cửa phòng cầm hộp thuốc khoảng ba mươi giây, Đồng Dao lui vào phòng, đóng cửa lại.
…..
Một giờ sau.
Đúng mười hai giờ giữa trưa.
Cửa phòng Lục Tư Thành bị người mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi trần nửa người ngáp ngắn ngáp dài từ trong phòng đi ra, mái tóc đen bởi vì nước ẩm ướt mà chảy xuống, giọt nước chảy theo cơ bụng rắn chắc, cuối cùng mất hút ở bên viền thắt lưng khiến người ta mơ màng…….(Editor: Khụ, khụ)
Con mèo đã mất tích của Đồng Dao từ trong phòng theo sau anh bước ra, chen vào giữa mắt cá chân và khung cửa đưa đầu ra dò xét, cuối cùng chân ngắn chạy nhanh xuống tầng–
Đứng trên tầng hai, người đàn ông đi xuống nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện ở trước máy tính có một người đang đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không làm gì đó.
Cả người cô cuộn trên ghế dựa, trên người còn mặc chiếc váy ngủ dài đến mắt cá chân, con mèo béo ú đi đến bên cạnh kêu “meo meo” hai tiếng sau đó nhảy lên người cô, dụi qua dụi lại.
—bây giờ ở trong trụ sở không một bóng người, tối qua mọi người đều bị ầm ĩ một đêm, sau đó mệt mỏi, nếu không đến một giờ rưỡi đi chọn đồng phục mới thì đại khái họ sẽ không tỉnh.
Lục Tư Thành đi xuống tầng, đến trước tủ lạnh mở cửa tủ lạnh ra, nhìn thấy một ngăn trống không và một thùng rác đầy vỏ sữa chua bên cạnh, anh nhíu mày, đóng cửa tủ lại, đi đến bên cạnh người đang sống sót duy nhất trong trụ sở, dùng một ngón tay nhấc chiếc mặt nạ của cô lên: “Ngộ Không, sữa chua của vi sư đâu? Tối hôm qua trước khi đi ngủ còn năm sáu hộp.”
“……”
Tiểu Thụy: “Đội phụ của chúng ta là màu xanh trắng, đồng phục đội mình màu đỏ đen cảm thấy kì kì—-vào trận đấu mùa xuân anh cũng đã nói, vào trận mùa hạ dùng hai màu xanh trắng có khí thế hơn: “Màu xanh trắng, chính là màu sắc dùng để đoạt cúp S6.”
Lão Miêu: “Tôi cũng thấy hai màu xanh trắng nhìn đẹp hơn một chút.”
Lão K: “Mùa hè dùng màu này cảm thấy khoan khoái thoải mái.”
Đồng Dao: “Đỏ đen sẽ đỡ bẩn hơn.”
Tiểu Bàn: “Đúng vậy, mọi người mặc đồ có màu trắng cảm thấy kì lạ…”
Đồng Dao: “Đúng đúng đúng.”
Vì hai người Giữa Hỗ trợ quá mức nhất trí đồng lòng, khiến Tiểu Thụy nghi hoặc quay đầu, nhìn hai người cầm bộ quần áo màu đỏ đen không chịu buông tay, hỏi: “Hai người có chuyện gì thế?”
Đồng Dao cùng Tiểu Bàn liếc nhìn nhau, bỗng Lục Tư Thành ở bên cạnh bất thình lình nói: “Màu trắng lộ béo.”
Đồng Dao: “……”
Tiểu Bàn: “……”
Cuối cùng đồng phục của đội quyết định là bộ màu xanh trắng, bởi vì người béo nào đó tự cảm thấy thấy mình có thể giảm béo, còn một người béo đến không có thuốc chữa không cứu được hiển nhiên mặc cái gì thì vẫn cứ béo.
Quyết định đồng phục thi đấu xong, Đồng Dao đeo mặt nạ trở về chỗ ngồi của mình, hơn nữa còn mắc một tật xấu: Dù thế nào cũng không thể nhấc cô ra khỏi cái ghế, đến đi toilet cũng phải mang ghế vào toilet theo.
Buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, Lục Tư Thành nhìn cô gái ngồi thoải mái trên ghế tự mang, rốt cục không thể nhịn được hỏi: “Em chuẩn bị điên đến lúc nào?”
Người đeo mặt nạ chỉ lộ ra một cái miệng đang ăn cơm nghe vậy im lặng, quay đầu hỏi thiếu niên đang ăn cơm bên cạnh: “Cậu khi nào thì đi?”
“Đến khi tôi già không còn sức để cầm chuột nữa.” Lục Nhạc đáp.
Người đeo mặt nạ quay đầu, qua cái lỗ mắt nhỏ trên mặt nạ liếc nhìn đội trưởng nhà mình một cái:”Đến khi cậu ta già đến mức không nhấc nổi chuột, không còn là nỗi lo thay thế bổ sung của em nữa.”
Lục Tư Thành: “……”
Đồng Dao: “Em không cần thay thế bổ sung.”
Lục Nhạc: “Chờ đến khi cô có thể đánh bại A Thái rồi hãy nói câu này.”
Tôn Ngộ Không ngồi trước bàn ăn đặt đũa xuống, cúi đầu.
“……” Lục Tư Thành gõ bát của mình, liếc mắt lườm em trai một cái, nói với cậu ta, “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không ăn thì cút.”
Chú thích:
(*) bánh lão bà: tên 1 loại bánh.
cá sóc: tên 1 loại cá
tháp Lôi Phong: là tên 1 ngôi chùa nổi tiếng ở Tây Hồ,Hàng Châu, TQ.