Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 257 : Tập hợp

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


“Vân huynh, cứ nói nghe thử.” Cổ Lãnh Phong nói.



Vân Chính Thiên trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Các ngươi ba đại môn phái năng lực hiệu triệu thế nào?”



Cổ Lãnh Phong quả quyết: “Không tệ, lấy chúng ta danh nghĩa ba đại môn phái, chí ít có thể cùng đại đa số tuyển thủ nói chuyện đấy.”



Vân Chính Thiên gật đầu: “Nếu là như vậy, thỉnh cầu ba đại môn phái các ngươi loan tin cho tất cả tuyển thủ đang có dự định xông vào Hạo Thiên Trì được biết. Ác linh âm mưu phục kích cả ngã đường, đem tuyển thủ chặn giết.”



Nguyệt Linh Nhi giật mình nhìn hắn: “Ngươi là muốn mọi người đừng manh động mà xông vào. Muốn chúng ta hội quân?”



“Chính xác là như vậy.” Vân Chính Thiên đáp.



Ác linh lấy trí tuệ thấp nhưng vẫn suy nghĩ đến việc đoàn kết lại với nhau, vậy thì cớ gì nhân loại hồn sư vẫn liên tục đánh lẻ đây. Tuy rằng số lượng tuyển thủ bước vào Hạo Thiên Điện càng đông, chất lượng truyền thừa mà mỗi tuyển thủ nhận được càng giảm. Nhưng hiện tại hắn không có thời gian lo lắng nhiều như vậy.



Không có cách nào xông vào Hạo Thiên Điện, truyền thừa có ở đó cũng vô pháp tiếp nhận mà thôi.



Cổ Lãnh Phong ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói: “Cũng có lý. Nếu toàn bộ tuyển thủ tập hợp lại quả thực có tư cách đột phá mà xông vào. Ác linh đội quân kia chắc chắn không thể ngờ được việc này, chỉ cần lựa chọn nơi nào bọn chúng phục kích số lượng mỏng một chút, tỷ lệ thành công không thấp, rất đáng để thử.”



Vô Khuyết vỗ ngực nói: “Nếu ngươi đã quyết định, vậy thì để bọn ta đi triệu tập mọi người.”



Cổ Lãnh Phong nói: “Mọi người cùng làm đi. Chia ra các phương hướng, tìm kiếm nhiều tuyển thủ nhất có thể. Hai canh giờ nữa tập trung lại ở chỗ này. Không vấn đề chứ?”



“Không thành vấn đề.” Cả đám hô lên, sau đó chia thành từng cặp đi với nhau, tản ra bốn hướng.



Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa hội đi chung với nhau. Mã Thiên Hoa lo lắng nói:



“Ngươi thấy như vậy có ổn không?”



“Có gì không ổn?” Vân Chính Thiên hỏi ngược lại.



Mã Thiên Hoa hạ giọng nói: “Ngươi hẳn cũng biết Hạo Thiên Truyền Thừa càng ít người nhận thì nó càng tinh thuần. Nếu như tập trung đông đảo tuyển thủ như vậy xông vào, sợ rằng chúng ta nhận được truyền thừa cũng không được là bao.”




Ngay sau đó, một con gấu cao hơn ba mươi mét từ bên trong doanh trại đi ra. Con gấu này thể trạng to lớn, cánh tay lực lưỡng, đôi mắt màu trắng vô hồn. Toàn thân của nó là một bộ lông màu xám mượt, phủ dài khắp cơ thể.



Con gấu này là chủ nhân của thanh âm lúc nãy, là kẻ mang tới áp lực cùng cực khiến Ngạo Thiên Long kiêng kỵ và cũng là thủ lĩnh của ác linh đội quân này.



Ngạo Thiên Long lúc nãy còn vô cùng bình tĩnh, bất quá nhìn thấy đầu gấu này về sau, trong tâm khảm của hắn bắt đầu dâng lên mỗi sự lo lắng khó tả. Bởi vì đầu gấu này, thực lực so với kỵ sĩ không đầu ác linh siêu việt quá xa.



“Phong Hào đấu la? Không! Phải hơn nữa. Nó hẳn đã tương đương với Siêu Cấp đấu la cấp bậc.” Ngạo Thiên Long nội tâm chấn động, hắn vạn lần không thể ngờ, thủ lĩnh ác linh lại là một sinh vật khủng bố đến như vậy.



Lấy bản thân tu vi đã gần bước vào cảnh giới bán Hồn Thánh, nhưng so với con gấu này chỉ như con sâu cái kén, tùy tiện một ngón tay cũng đem hắn đánh thành tro bụi.



“Nói! Ngươi là ai, tại sao có năng lực này?”



Đầu gấu ác linh lại cất tiếng hỏi.



Mỗi một câu nó xuất ra tựa như có ngàn mũi tên bắn tới, nếu không phải do thần trí Ngạo Thiên Long mạnh mẽ, có lẽ đã trực tiếp ngất xỉu rồi.



“Vãn bối Ngạo Thiên Long, bái kiến Nhị Bạch tiền bối.”



Đầu gấu ác linh kia vừa nghe hai chữ ‘Nhị Bạch’ nhất thời rống lên giận dữ, trên người tỏa ra nồng nặc tà khí, một trảo hướng Ngạo Thiên Long thân ảnh nhỏ bé bên dưới mà oanh tạc.



Ầm!



Ngạo Thiên Long cả kinh vội vàng lắc người tránh né, bất quá hắn tốc độ làm sao có thể so với đầu gấu ác linh thực lực tương đương Siêu Cấp đấu la được. Một trảo trực tiếp vỗ bay, Ngạo Thiên Long thân hình oanh nện trên mặt đất, phun ra một trận máu tươi.



“Nhị Bạch tiền bối, hãy khoan đã.” Ngạo Thiên Long lập tức kinh hãi hô lên.



Đầu gấu ác linh bên kia rít từng hơi lạnh, trầm giọng nói: “Ta không phải Nhị Bạch, cũng không phải thống lĩnh vong linh của tên đó. Hắn bỏ rơi ta đã hai vạn năm, một mình phi thăng đến thế giới khác. Hai vạn năm tịch mịch chỗ này, ta đã sớm quên ta là Nhị Bạch. Bây giờ ta là Ác Hùng Vương, là chúa tể cõi ác linh vị diện này.”



..............