Kiều Kiều Sư Nương

Chương 100 : Kế mẫu - phụ mệnh cải giá

Ngày đăng: 17:59 30/04/20


Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lam Phượng Hoàng từ bên ngoài tiến vào, nàng trên đầu dùng sợi chỉ bạc búi tóc lên, để lộ tóc mai, thân thể phi thường tinh mỹ, váy dài in hoa trong suốt khinh bạc, trên váy tràn đầy hoa văn và mấy ấn kim, có vẻ đặc biệt hương diễm và gợi cảm.

- Phong nhi, vị này chính là..." Thẩm Nhạn Băng thấy Lam Phượng Hoàng, không khỏi một trận kinh ngạc hỏi.

Lăng Phong mỉm cười nói:

- Nàng là vị hôn thê của đệ Lam Phượng Hoàng, Lam Lam, vị này chính là tỷ tỷ của ta Thẩm Nhạn Băng."

- Thẩm tỷ, xin chào." Lam Phượng Hoàng quay lại đối với Thẩm Nhạn Băng tất cung tất kính chào một tiếng.

Lăng Phong cầm lấy tay của Lam Phượng Hoàng, nói:

- Lam Lam, nàng đã tìm được cha ta sao?"

Lam Phượng Hoàng gật đầu, nói:

- Sự tình thật là tấu xảo, vụ tập kích hôm qua diễn ra, vừa lúc bị người của Hàng Châu đường khẩu toàn trình mắt thấy giám thị. Nếu như quan hệ của chúng ta công khai trong giáo, có thể bọn họ tối hôm qua sẽ ra tay tương trợ trên dưới Lăng phủ, cũng sẽ không phát sinh bi kịch. Nghe được thiếp muốn điều tra nơi lão gia hạ lạc, huynh đệ đường khẩu liền đưa thiếp đuổi tới mật thất nhốt lão gia, đối phương căn bản là đám ô hợp, bởi vậy thiếp rất thuận lợi cứu lão gia ra ngoài."

Lăng Phong kích động nói:

- Cha ta hiện ở nơi nào? "

Lam Phượng Hoàng nói:

- Người có chút nội thương, thiếp để người ta dìu người về phòng nghỉ ngơi rồi."

Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng nghe xong, liền không thèm hỏi nữa chạy vội đến gian phòng của Lăng Khanh.

Quả nhiên, Lăng Khanh đã lẳng lặng trong phòng tĩnh dưỡng , có thể đối với một lão nhân không võ công như hắn, sau khi bị đập thì thụ thương đặc biệt nghiêm trọng, bởi vậy hắn đang ở trạng thái hôn mê. Thấy trên khuôn mặt ung dung, Lăng Khanh kinh qua kiếp nạn này, thoáng cái đã tiều tụy rất nhiều, cả người thoạt nhìn tựa như lão đầu sáu bảy chục tuổi, nếu không biết không nghĩ được hắn năm nay vẫn chưa đến năm mươi a.

- Thiếp đã cho lão gia uống thần dược, sinh mệnh không có đáng ngại, thế nhưng cần một đoạn thời gian dài khôi phục và điều dưỡng. "Lam Phượng Hoàng nói với Lăng Phong.

Lăng Phong đưa Lam Phượng Hoàng ra khỏi phòng, lưu lại Thẩm Nhạn Băng chiếu cố phụ thân. "Rốt cuộc là ai bắt cha ta đi ?"

Lam Phượng Hoàng nói:
Lăng Phong gật đầu, nói:

- Cha, người yên tâm được rồi, con sẽ khắc khổ luyện tập, sẽ không để người phải thất vọng đâu."

Lăng Khanh nói:: Có một số việc ta vốn muốn ba năm sau mới nói cho ngươi, thế nhưng kinh qua chuyện tối qua, ta mới phát hiện đời người luôn thay đổi, sinh tử thường thường chính là vấn đế trong nháy mắt. Nhạn Băng, nàng vào trong mật thất lấy cái Trường mệnh tỏa (vật giống cái khóa) cầm ra đây."

- Vâng, lão gia. "Thẩm Nhạn Băng lên tiếng, đi đến mật thất cầm đồ đến.

Lăng Khanh nói với Lăng Phong:

- Phong nhi, nhà của chúng ta không có đồ gia truyền gì, tài phú phú khả địch quốc đều là ta với ngươi tổ gia gia ngươi dựng lên. Nhưng tài phú này sinh không mang đến, chết không thể mang theo, bởi vậy cũng không tính là truyền gia chi bảo. Ngày sau ngươi có bản lĩnh, có thể kiếm được so với ta và tổ gia gia càng nhiều hơn. Thế nhưng cái trường mệnh tỏa này không như thế, nó là tổ tông chúng ta đời đời truyền xuống, bên trong có cái gì ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết tổ huấn nói, trường mệnh tỏa phải do mỗi đời truyền cho đời sau, thẳng đến tử tôn có duyên mới có thể giải được điều huyền bí trong đó."

- Cha, huyền bí này là cái gì? Lăng Phong hỏi.

Lăng Khanh lắc đầu, nói:

- Quá lâu năm rồi, kinh qua nhiều cuộc chiến loạn và di chuyển như vậy, mỗi đời đều truyền miệng sự huyền bí này, trăm năm nghìn năm thời gian trôi qua, nội dung truyền miệng sớm đã thành không nhớ rõ, chỉ để lại cái trường mệnh tỏa này. Nếu như ngươi muốn biết, lúc rảnh rỗi đi Lạc Dương một chút, đó là quê nhà chúng ta."

Thẩm Nhạn Băng lúc này cầm lấy cái trường mệnh tỏa lại, Lăng Khanh đem nó giao cho Lăng Phong, nói: Ngươi Ngươi nhất định phải hảo hảo bảo quản nó..."

- Yên tâm đi, cha. "Lăng Phong thoải mái nói.

Lăng Khanh mỉm cười, tiếp đó, hắn nâng ngọc thủ của Thẩm Nhạn Băng lên, khoát lên trên bàn tay của Lăng Phong, nói:

- Chuyện thứ hai chính là, Nhạn Băng ta giao cho ngươi, nhất định phải hảo hảo đối đãi với nàng."

- A!? "Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng hai người kinh hãi, không ai nghĩ đến Lăng Khanh sẽ nói chuyện như vậy. Thẩm Nhạn Băng và Lăng Phong đều không phải kẻ ngốc, bọn họ tự nhiên lời này của Lăng Khanh đích thực hàm nghĩa là cái gì.

Để con trai lấy vợ kế của mình làm vợ, trong thiên hạ nào có chuyện hoang đường như vậy!!