Kiều Kiều Sư Nương
Chương 99 : Kế mẫu tuyệt luân
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
Thẩm Nhạn Băng, luận võ công của nàng địa vị trong chốn võ lâm có thể không cao, thế nhưng danh tiếng cũng không người nào không biết, mười năm trước chính là Hoa Sơn đệ nhị mỹ nữ, đệ nhất tự nhiên chính là sư nương Bạch Quân Nghi rồi. Mặc dù là hôm nay nhìn lại, Thẩm Nhạn Băng như trước có thể vẫn giữ được danh hiệu Hoa Sơn đệ nhị mỹ nữ, bởi vì nàng so với Đàm Uyển Phượng còn muốn thành thục mê người, nói cách khác, Thẩm Nhạn Băng đến bây giờ cũng có thể gọi là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân.
Thẩm Nhạn Băng mỹ lệ ưu nhã động nhân, không giống Đàm Uyển Phượng lãnh diễm, ngạo khí, cũng không phải tú lệ, động lòng người như Tạ Lâm Lan, lại càng không ngây thơ trong sáng như Lục Phi Nhi. Nàng có khí chất tuyệt mỹ phong tư và ưu nhã hiền thục làm điên đảo chúng sinh, thần tình ôn nhu điềm tĩnh của nàng, mỗi cái giở tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng như vậy, đó là mị lực quyến rũ của nữ nhân thành thục. Nàng tựa như kết hợp vẻ đẹp của thiên tiên cùng tiểu yêu lại vậy.
Mặc dù nàng ăn mặc bạch sắc tố y, cũng không thể che giấu vóc người yêu kiều nọ. Eo lưng của nàng tinh thế hẹp dài, dồi dao nhận tính (tính dẻo dai), đường cong cực kỳ ưu mỹ mê người, làn da bạch nị như ngọc, non mềm bóng loáng, cột sống hơi nhô lên cùng đường cong trơn truột êm dịu làm lộ ra vẻ đẹp nhu hòa đặc biệt có ở phụ nữ. Đồn bộ của nàng viên nhuận phong mãn, hai chân tròn trịa săn chắc, thon dài ưu mỹ. Cả người tràn ngập mỹ cảm không gì sánh kịp, cặp mắt kia lộ ra vô hạn thâm tình khiến người ta phải động tâm.
Lăng Phong nhìn đến tâm thần rung động, hầu như quên nàng là kế mẫu của mình. Đương nhiên, Lăng Phong từ đáy lòng cũng không nhận thức nàng là kế mẫu của mình, thường hay xưng hô với nàng là đại tỷ tỷ. Có thể là bởi Lăng Phong thực sự trưởng thành, trước đây mỗi ngày đều nhìn thấy Thẩm Nhạn Băng, tịnh không cảm thấy có cái gì. Lên Hoa Sơn một năm trở về, hôm nay mới phát hiện thì ra Thẩm Nhạn Băng lại mỹ lệ động nhân như vậy! Lăng Phong không khỏi thở thật sâu một hơi khẩu khí, ép buộc kiếm chế sự kích động của bản thân! Loại kích động này từ khi Thẩm Nhạn Băng gả vào Lăng gia Lăng Phong đã có.
- May mà Phong nhi ngươi tới kịp, bằng không hôm nay nhất định ta ......!" Thẩm Nhạn Băng không khỏi cảm kích than thở!
Lăng Phong nói:
- Thẩm tỷ tỷ, đệ cuối cùng hiểu rõ đêm nay Huyết Lang bảo còn có bọn đêm qua đánh lén, bọn chúng muốn gì đây? Cướp tiền sao?"
Thẩm Nhạn Băng lắc đầu, nói:
- Không, đồ đạc trong nhà xem ra cũng không mất nhiều lắm, bọn chúng hình như là muốn tìm một quyển võ công bí tịch, hình như là Tiêu Diêu Song Tu cái gì đó!? Ta cũng rất kỳ quái, nhà chúng ta lúc nào có võ công bí tịch như vậy, tin tức của bọn chúng từ đâu mà có?"
Lăng Phong lúc này trở nên minh bạch, thì ra hết thảy nguyên do là ở trên người mình, địch nhân là hướng về võ học bí tịch phái Tiêu Dao của mình mà đến. Nhất định là mình gần đây trong lúc chế phục địch nhân ngẫu nhiên sử dụng võ công phái Tiêu Dao bị cao thủ phát hiện, bọn họ đoán chắc bản thân sở học võ công phái Tiêu Dao nhất định là bí tịch gia truyền, bởi vậy mới bắt phụ thân đi, lại tìm kiếm khắp nhà. Có thể chính thị là vậy, Lăng phủ đại viện mới không còn gặp tai ương ngập đầu, bằng không đốt cháy không để lại dấu vết là chuyện quá bình thường.
Lăng Phong tuy rằng không biết đối phương là ai, thế nhưng sự tình cuối cùng cũng có manh mối, nói cách khác, đối phương một ngày đêm không có được thứ bọn chúng muốn, phụ thân mình sẽ hết sức an toàn.
- Thẩm tỷ, có một số việc đệ cũng không biết nói thế nào, đệ phỏng chừng đối phương là vì ta mà tới." Lăng Phong nói với Thẩm Nhạn Băng, vốn định nói ra chuyện mình được chân truyền của phái Tiêu Dao, thế nhưng nghĩ một hồi, việc mình có võ học phái Tiêu Dao càng ít người biết càng tốt. Thẩm Nhạn Băng lúc biết rồi, cũng sẽ không giúp được gì, trái lại sẽ mang đến sẽ cho tai họa vô cùng.
Thẩm Nhạn Băng nhìn Lăng Phong, nói:
- Vì ngươi mà tới? Sao lại thế? Ngươi đã xúc phạm ai sao? Gần đây giang hồ đồn đại sôi nổi, nói ngươi nói ngươi chém giết Chân Dương tử chưởng môn Điểm Thương sơn, lực chiến Tứ đại thế gia, có thể có việc này sao?"
Lăng Phong gật đầu, nói:
- Việc này đều là sự thật, bất quá ta cũng làm một đệ tử Hoa Sơn có trách nhiệm mà thôi."
Lăng Phong nói:
- Đệ nói rồi, đối phương là vì đệ mà tới, trên người cha căn bản không có căn bản không có cái gì võ lâm bí tịch, những kẻ đó nghĩ nhầm rồi."
Thẩm Nhạn Băng lan chất huệ tâm, nói:
- Nói như vậy, trên người Phong nhi ngươi có thứ bọn chúng muốn? Trong ánh mắt, nàng tựa hồ càng thêm quan tâm đến sự an nguy của Lăng Phong.
Lăng Phong bội phục sự trấn định cùng thông minh của Thẩm Nhạn Băng, không kém hơn mình chút nào, trầm mặc một trận, tịnh không trả lời vấn đề của Thẩm Nhạn Băng, ngược lại không khỏi thở dài nói:
- Thẩm tỷ, nếu sự an nguy của cha đệ không thành vấn đề, vậy tỷ vì sao lại không vui như vậy. Lúc tỷ ở cùng cha đệ, đệ chẳng bao giờ thấy tỷ cười, đây là vì sao?"
Thẩm Nhạn Băng trầm mặc, một lúc lâu mới nói:
- Bao giờ có thể gặp phụ thân ngươi, ngươi có thể chính mồm hỏi hắn. "
Lăng Phong nghe được câu trả lời của Thẩm Nhạn Băng, liền cảm giác Thẩm Nhạn Băng không phải là yêu phụ thân mình, mà là hận ồng, lời nói băng lãnh, biểu tình băng lãnh, một chút cũng không giống vẻ hòa ái hiền thục ngày xưa của nàng.
- Chúng ta giờ phải đi tìm phụ thân..."
- Không cần nữa, lão gia thiếp đã đưa về rồi."
Lăng Phong còn chưa nói xong, đã nghe tiếng bước chân và thanh âm nhỏ nhẹ của Lam Phượng Hoàng song song từ ngời cửa truyền đến.
Thẩm Nhạn Băng và Lăng Phong đều cả kinh!!