Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 66 : Sonoma (5)

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Cô lắc đầu như trống bỏi, muốn nói không muốn!



Nhưng không biết Ceasar đã tiện tay rút ống hút trong ly rượu vang nổ của cô từ lúc nào, đặt vào trong ly thủy tinh của mình, dùng ống hút hút rượu Pinot Noir.



Anh nheo mắt nhìn cô, trong ánh đèn mập mờ, cực kỳ bình tĩnh thấp giọng nói, “Just say yes.”



Tiếng sóng càng lúc càng cao, có người đã không chờ nổi hét lên: “Say it!”



Ý chí chẳng còn lại bao nhiêu của Hoài Chân đã bị bầu không khí xung quanh đập tan.



Ác quỷ thổi hơi vào tai cô: không muốn xem Ceasar nhảy sexy sao? Nhìn chiếc áo sơ mi chất lượng cao kia đi! Nhìn chiếc áo khoác rộng khoét cổ chữ V kia đi! Ceasar trắng đen rõ ràng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy những thứ này bị lật đổ sao?



Nhưng đúng lúc này, người chơi bass trong ban nhạc jazz ở đằng đột nhiên cười: “Don’t worry, we got some pretty filthy music!” (Chúng tôi có nhạc rất hấp dẫn)



Tiết tấu chậm rãi trong phòng dần trở nên cực kỳ đượm tình, rất hợp với khung cảnh.



Thiên thần bình thường rất lý trí trong đầu Hoài Chân cũng trở nên nhao nhao: đúng thế không sai! Chính là tiết tấu thế này! The pretender! Dance! Fa fa fa——



… Điên mất rồi.



Cô ôm mặt hét to: “Yes!”



Đôi môi nhả ống hút ra, Ceasar cười kéo ghế ra.



Trong tiếng kêu sợ hãi, đám đông cùng hô to: “The stripper’ s coming!” (Vũ nam thoát y đến rồi!)



Anh hơi xoay người, lưng dựa vào ghế, làm tư thế đầu hàng hỏi mọi người: “I’ve never done this before, I promise. Anyone got me a subject?” (Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, có ai dạy tôi không?)



Chợt trời đất xoay chuyển ——



Hoài Chân kinh hãi hét lên!



Không biết là đại lực sĩ nào đã bế cả Hoài Chân lẫn ghế dời đến đối diện Ceasar giữa đám đông.



Hoài Chân cũng ngu ngơ theo.



Chỉ nghe thấy đám đông sau lưng hét ầm lên như thể không chê lớn chuyện: “This is your subject! You can ask him to do whatever you want!” (Đây chính là mục tiêu của cậu! Cô có thể yêu cầu cậu ấy làm bất cứ việc gì!)



Hoài Chân ngẩng đầu, đối mặt trong mấy giây.



Anh cúi người chôn mặt vào giữa lòng bàn tay, như thể nỗi xấu hổ vỡ tan.



“Oh my god…”



Hoài Chân cũng sụp đổ rồi.



Tuy cô rất muốn xem thật, nhưng lúc này cô gần như muốn lập tức nói với anh là em không nhảy! Sau đó Ceasar sẽ kéo cô chạy trốn.



Đột nhiên trong đám đông phía sau vang lên tiếng thét chói tai.



Hoài Chân bị quần chúng nào đó đè lại xuống ghế.



Cô bình tĩnh mở to mắt nhìn người trước mặt, sợ đến mức ngẩn ngơ.



Ceasar dùng một tay kéo áo khoác qua đỉnh đầu, lôi mấy cái rồi ném đi.



Hơi thở hổn hển, nhìn Hoài Chân chăm chú.



Trong đám đông có người hô to: “First layer, off! Good boy!”



Hoài Chân nhận được ánh mắt anh, đột nhiên như bị đóng đinh, không cách nào dứt được.



Có vẻ như Ceasar đã uống nhiều rồi. Hai tai đỏ ửng, gò má cũng đỏ theo.



Ngón tay đặt trên nút áo thứ hai trên áo sơ mi, cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng quắc.
Ceasar cười, thấp giọng nói, “Hay là em giúp tôi nhé?”



Hoài Chân ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đưa tay ra kéo quần anh lên eo, rồi lại lần sờ cài nút lại.



Tưởng em không dám sao?



Ceasar cười khẽ.



Làm xong xuôi tất cả, đám đông lại ồn ào lần nữa: “Uống hết rượu đi! Sau đó hôn kiểu Hollywood!”



Hoài Chân giật lấy ly rượu Ceasar vừa cầm lên, ngẩng đầu uống cạn.



Uống nhanh quá rồi, cô nghĩ.



Một ly rượu xuống bụng, không biết tác dụng lại nhanh như thế, mặt cô như bị thiêu cháy, trong đầu trống trơn.



Tuy không đến nỗi say nhưng vẫn nặng đầu hơn choáng váng.



Ceasar ẵm lấy cô.



Cô thấp giọng hô lên.



Anh đặt cô lên bàn ở sau lưng.



Ở trong ngực anh, Hoài Chân không nhịn được đưa tay cài lại nút áo cho anh.



Hai người dán rất gần nhau.



Tối nay ai cũng say cả, cô nghĩ.



Có lẽ Ceasar còn say hơn cả cô nữa, nhưng vì sao, da anh lại mát thế này?



Gò má chạm vào gò má, Ceasar thấp giọng nói: “Đừng lo, chỉ là hollywood kiss thôi.”



Cô nói em biết đó là gì.



Chỉ là hôn phớt như trên phim, mọi người cũng đã khoan dung với họ lắm rồi.



Anh chạm vào má cô nhưng không tách ra, mà dán vào bên tai cô hỏi, “Nhìn tôi nhảy, có chán không?”



Cô im lặng hai giây, rồi đáp không.



Ceasar lắc đầu, cười nói, “Rốt cuộc tại sao tôi phải hỏi em câu nghi vấn phủ định kia chứ.”



Cô nói, “Em lại sai ngữ pháp rồi sao?”



Ceasar nói, “Để tôi đổi cách hỏi. Em có thích không?”



Cô gật đầu, “Thích.”



“Thích thật?”



“Thích.



“Ừ. Tôi cũng thích.”



Tim Hoài Chân đập loạn.



Cô đã hoàn toàn không biết anh hỏi gì và cô đáp gì nữa rồi. Trong nháy mắt, cô cảm thấy tiêu chuẩn tiếng Anh của mình quay về ngang cấp mẫu giáo.



Nhưng mặc xác nó đi.



Cô cảm thấy rất vui.