Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 67 : Sonoma (6)

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Pizza lò củi có vị gì?



Gà nguyên con nướng bia có vị gì?



Trong tiềm thức cô cảm thấy, những món ăn độc đáo như vậy không nên chỉ làm nền.



Nhưng người đến Sonoma, có ai thật sự để ý đồ ăn có ngon không?



Hoài Chân còn không rảnh để nhớ lại mùi vị của chúng.



Cô cảm thấy ly rượu vang nổ đó như biến mất trong không khí, khiến những bong bóng màu hồng ở xung quanh cô cũng nổ tung.



Pinot noir dần ngấm, Ceasar cũng nhanh chóng gục ngã, mà chính cô cũng không khác gì vừa bò ra từ thùng rượu nho.



Cuối cùng Ceasar cũng ý thức được mình đã làm chuyện đầy nhục nhã thế nào.



Anh dựa vào người cô, đôi mắt trống rỗng, “Tôi điên rồi.”



“Nhưng rất đáng yêu… cũng rất hấp dẫn.”



“Hy vọng trong lòng em tôi vẫn là một thân sĩ.”



Hoài Chân không biết phải an ủi anh thế nào, “Có phải anh có một ông anh sinh đôi bình thường rất đứng đắn không? Hay đây mới là vẻ mặt thật của anh?”



Ceasar che mắt, từ dưới bàn tay nở nụ cười bất đắc dĩ – rất đơn thuần mà cũng đầy lực sát thương.



Anh nói “Sao hả. Tôi thề đến lúc tỉnh lại, nhất định Ceasar sẽ giết tôi.”



Hoài Chân nói, “Vậy chúng ta đừng để anh ấy biết.”



Nếu không phải Benny đi ngang qua trông thấy Ceasar nằm trên đùi Hoài Chân, thì cô không biết tối nay Ceasar và mình về lại thành phố San Francisco thế nào đây.



Benny nhướn mày, “Ồ, nhìn xem đôi tình nhân nhỏ của chúng ta kìa!”



Ceasar quát: “Cút đi, Benny.”



Dù ngoài miệng rất vô lại mà chòng ghẹo, “Tôi đề nghị hai người thuê phòng ở đây đi. Tôi cá 20 đô, sau nửa đêm cậu ta mở mắt tỉnh dậy sẽ muốn gặp cô ngay.” Nhưng Benny vẫn tốt bụng dùng điện thoại trong câu lạc bộ gọi đến trang trại rượu Gust, mời tài xế đến.



Có hai chiếc xe đến, lái xe Ford vẫn là chú Thompson.



Ông xuống xe, cùng Benny dìu Ceasar vào ghế sau, sau đó lại nhờ Hoài Chân chăm sóc anh, tránh anh giữa chừng tỉnh lại muốn nôn.



Đệm xe cứng nên đoạn đường đi khá xóc nảy. Hoài Chân ngồi vào, nhẹ nhàng đặt đầu anh kê lên đùi mình.



Chính vào lúc này, lần đầu tiên cô gặp mẹ kế của Ceasar.



Vị phu nhân này gác tay trên mép cửa xe, nói cô có thể gọi tôi là Queline.



Sự cao quý toát lên từ cử chỉ hành động của Queline là do mấy đời nghiêm khắc dạy dỗ mà ra. Đôi mắt xanh lam như thủy tinh nhìn vào trong xe, ánh mắt nhìn lướt qua nhưng lại có vẻ tìm tòi khó hiểu. Bà như thể đang dùng tiêu chuẩn dạy dỗ con gái nhiều năm để kiểm tra nghiêm ngặt, xem rốt cuộc cô gái người Hoa trước mặt có điểm gì thiếu sót không.



Gương mặt ấy như không ngăn được bao suy tính, biểu hiện trên mặt luôn thể hiện ra những suy nghĩ nhỏ xíu thú vị trong đầu.




Không có thịt thừa, thon dài đẹp mắt. Trên lòng bàn chân trắng bóc có vết đỏ, nhất là ở ngón chân, hồng hồng trông thực đáng yêu. Không biết ngón chân có lạnh không, nếu chạm vào thì anh sẽ có phản ứng gì nhỉ?



Làm cô ngứa ngáy muốn giơ tay gãi.



Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế, chuyển đến ghế sofa bên cạnh, cúi người xuống, muốn cẩn thận nhìn kỹ anh lần cuối cùng.



Anh gục mặt chôn trên ghế, nên cô chỉ có thể nhìn thấy phần bắp thịt ở lưng trần cùng đường cong cánh tay sau khi thả lỏng. Anh chôn mặt vào trong tay, chỉ thấy mỗi mái tóc mềm mại rối xù cùng đôi môi mím chặt.



Ngày hôm đó anh cũng nhìn cô như thế.



Hoài Chân thở dài.



… Tiếc quá, chỉ còn mỗi vấn đề này là chưa kịp hỏi.



Gió lớn lùa vào, làm cánh cửa sau lưng kêu “két”, nhẹ nhàng khép lại.



Cô ngạc nhiên ngoái đầu, phát hiện không do gió, mà là người phụ nữ dưới lầu kia đóng cửa rời đi.



Cô giật mình, trái tim đập hẫng một nhịp.



Bất thình lình, eo cô bị ôm chặt, cả người bị rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại.



Hoài Chân hét lên.



Bị lừa rồi… Anh không hề ngủ!



Ceasar nghiêng người, đổi tư thế ôm cô thoải mái hơn.



Giường sofa thật mềm, khiến cả hai lõm sâu trong đó.



Hoài Chân bị anh giam cầm giữa tay chân không nhúc nhích được, trong một chớp mắt, ngay cả não cũng ngưng chuyển động.



Cô có thể cảm nhận được anh đang cử động trên ghế, đưa chân chạm vào cô.



Chân cô còn lạnh hơn của anh…



Não Hoài Chân bùng nổ: Trời ơi! Rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy?



Cho tới khi anh dùng hai ngón chân kẹp lấy ngón chân cô.



Hoài Chân cảm thấy mình gần như không thở nổi.



Rồi cô nghe thấy anh thấp giọng nói bên tai, “Là mùi trà.”



Cô vẫn chưa hoàn hồn, “Gì cơ?”



Ceasar cười, làm lỗ tai cô ngứa ngáy theo.



Anh lặp lại, “Hôm đó tôi ngửi thấy mùi trà trên người em.”