Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 9 : Nhập cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Lúc này, Nguyên Thập Tam Hạn nhận lời tham dự bữa cơm của Thái sư.



Thức ăn được đưa lên bàn.



Thái Kinh mời y vào bữa.



Với tính tình của Nguyên Thập Tam Hạn, nếu là bữa cơm bình

thường thì hắn nhất định sẽ không tham dự. Ăn loại cơm này, uống loại

rượu này, hắn thà rằng không ăn không uống để bụng đói còn hơn.



Nhưng Thái sư cho mời, hắn lại không thể không đi.



Dù nói thế nào, hắn vẫn còn thiếu ân tình của Thái Kinh.



Những năm gần đây, hắn thân mang tuyệt kỹ nhưng chưa bao giờ gặp thời. Nếu không phải có Thái Kinh chiếu cố, tuy hắn không đến mức chết

đói trên đường, nhưng nói không chừng thật sự phải dùng một thân tuyệt

học của mình để vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, làm chuyện mua

bán không cần vốn.



Thời gian dài không được như ý khiến cho chí khí của hắn hao mòn, hoài bão tan biến, có lẽ chỉ còn lại sự kiêu ngạo và bất phục.



Hắn cảm thấy số mệnh của mình không được tốt, vẫn không có cơ

hội mở mày mở mặt. Thân mang tuyệt kỹ nhưng lại không đủ vận may, ba lần giao đấu đều thua Gia Cát một chiêu nửa thức. Hắn thua không phải là do võ công, mà là nếu không thiếu thiên thời thì cũng mất địa lợi, còn

không thì lại thiếu nhân hòa.



Hoàng thượng đã chọn Gia Cát ở bên cạnh; bang nhỏ phái nhỏ, hắn

còn không để trong mắt; cung nhỏ tướng nhỏ, hắn cũng xem thường không

muốn nương nhờ. Nếu không phải còn có Thái Kinh tán thưởng, e rằng kinh

sư lớn như thế nhưng lại không có đất cho hắn dung thân.



Thái Kinh vốn muốn trọng dụng hắn, nhưng nghe Thái sư nói, mấy

lần muốn ở trước mặt Thánh thượng tiến cử hắn dẫn binh kháng Kim, nhưng

đều bị Gia Cát tiên sinh cố ý cản trở, cho nên nhiều lần không thành.



Nguyên Thập Tam Hạn luôn rất ít nói.



Hắn chỉ kêu lên ngàn lần vạn lần trong lòng: "Gia Cát Chính Ngã, ngươi đã may mắn đi hơn nửa đời người, cũng để cho ta đi vài bước chứ.

Năm đó ngươi đã đoạt đi cô gái mà ta yêu thích, còn bức người đến đường

cùng như vậy. Sẽ có một ngày, khi ta trèo lên mây xanh, xem thử ta sẽ

giải quyết ngươi như thế nào."



Lúc ban đầu, Nguyên Thập Tam Hạn còn rất cố chấp chuyện phải

trái đúng sai, có nhiều điểm không đồng ý với hành vi và việc làm của

Thái Kinh; nhưng trải qua nhiều năm thất vọng chán nản, cộng thêm Thái

Kinh cố ý đổi trắng thay đen, Nguyên Thập Tam Hạn cũng dần dần mất đi

trái tim công chính, thỉnh thoảng cũng có một số hành động quá đáng, vì

vậy bị võ lâm đồng đạo xem thường.



Trong lòng hắn luôn nghĩ: "Ta cũng muốn làm hiệp khách, ta cũng

muốn đi hành hiệp, thân thủ của ta cao hơn so với người khác, nhưng vận

may lại kém hơn tất cả. Muốn ta hành hiệp trượng nghĩa, vì sao không

giúp ta một tay trước khi ta vào ma đạo? Nếu như có một ngày đắc chí,

dương oai thiên hạ, tẩy hết những rỉ sét nửa đời trên bảo kiếm, vậy thì

cứ việc chìm vào ma đạo. Ai đối xử tốt với ta, ta sẽ đối xử tốt với

người đó; còn ai đối xử tệ với ta, ta sẽ đối xử với hắn càng tệ hơn. Còn về ai đúng ai sai, quan tâm làm gì."



Cho nên hắn cam lòng làm việc cho Thái Kinh.



Có điều, Thái Kinh từng tỏ ý muốn hắn ám sát vài kẻ thù chính trị và danh tướng, nhưng hắn nhất định không chịu.


- Chỉ là…



Hắn lại thở dài nói:



- Mặc dù hắn là một cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng chưa chắc đã thông minh tuyệt đỉnh. Nói đến thì thật đáng tiếc, hắn là một cao thủ rất hẹp hòi.



- Thái sư cho rằng hắn sẽ ra tay?



- Bây giờ có thể hắn đã lên đường.



Thái Kinh nói:



- Cũng không biết hắn muốn tìm Thiên Y Cư Sĩ hay là Gia Cát tiên sinh. Nhưng bất kể hắn muốn tìm ai, chúng ta đều đã chuẩn bị tốt. Ta đã dùng vạn biến để đối phó với bất biến của bọn chúng, cũng không sợ bọn

chúng dùng thiên biến công kích vạn biến của ta. Mặc kệ bọn chúng biến

ra sao, không ai có thể chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn của ta.



- Thật đáng tiếc.



Long Bát nắm cổ tay nói:



- Ba người này đều là cao thủ, cũng không phải là không hiểu thế tục, nhưng nếu không biết tốt xấu thì cũng nhỏ mọn hẹp hòi, đến mức

phải tàn sát lẫn nhau.



- Tàn sát lẫn nhau?



Thái Kinh mỉm cười hỏi ngược lại Long Bát:



- Không phải ngươi vẫn luôn mong đợi Gia Cát tiên sinh và Nguyên Thập Tam Hạn sớm đi đời, để cho ngươi thi triển tài năng sao?



Thần sắc của hắn không có gì đặc biệt, ánh mắt cũng không sắc

bén, nhưng ngay cả văn thần Phó Tông Thư hùng bá thiên hạ ngày xưa, võ

tướng Long Bát uy chấn bát phương hiện giờ, đều luôn cảm thấy ánh mắt

của hắn có thể nhìn vào trong tâm khảm của mình.



Đêm hôm đó, đám cao thủ được lệnh của Thái Kinh đến tham dự bữa

cơm, không biết vì sao lại chẳng có khẩu vị gì, hơn nữa còn cảm thấy khí lạnh bức người. Chỉ là trước mặt Thái Kinh, bọn họ lại cố gắng kìm nén, không muốn để hàm răng phải run lên.



Thực ra ngay cả Thái Kinh và Long Bát có nội lực thâm hậu cũng cảm thấy hàn ý thấu xương.



Từ khi Nguyên Thập Tam Hạn vào bữa, bọn họ đã cảm thấy một sự lạnh lẽo bức người.



Thần sắc trên mặt Nguyên Thập Tam Hạn cũng lạnh lùng kiêu ngạo như băng.



Phàm là nơi có Nguyên Thập Tam Hạn đều sẽ lạnh, hơn nữa còn rét.



Ngay cả những người ở cùng với hắn, sau lâu ngày cũng sẽ phát ra khí lạnh bức người. Thiên Hạ Đệ Thất theo hắn học một bộ "Cừu Cực

chưởng", sau này nơi y đi qua đều lưu lại hàn ý.



Có lần, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mùa đông này quá rét

buốt, vì vậy mới bảo người nhóm lò đốt lửa, nhưng vẫn cảm thấy lạnh đến

buốt xương. Hắn đi ra ngoài phòng, trông thấy bên ngoài đã là mặt trời

chiếu khắp, mặt đất xuân về.



Hắn mới biết cảm giác lạnh lẽo là đến từ trên người hắn.



Trong tâm.