Lâu Chủ Vô Tình
Chương 10 : Tương tư còn đó, năm tháng vụt qua
Ngày đăng: 16:21 18/04/20
Tàng Ca đang tìm cách chạy trốn. Chàng bị cha mẹ bức hôn, bắt chàng cưới một nữ nhân chàng chưa từng gặp mặt. Mấy ngày nay chàng đều vắt óc nghĩ đối sách, cũng ngẫm lại xem mình đang làm gì? Mình thật sự muốn ở bên Lãnh Phi Nhan cả đời sao?
Tàng Ca chưa nghĩ ra, nhưng vẫn không thể chấp nhận chuyện phải cưới một nữ nhân khác. Những lúc nghĩ như vậy chàng lại như ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người Lãnh Phi Nhan, ngắm nhìn nụ cười của nàng dưới ánh nến, toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc.
Lần này Tàng lão gia cũng hạ giới lệnh, người trong sơn trang đều phải trông chừng chàng, nếu chàng chạy trốn tất cả đều phải chịu phạt. Thế nên Tàng đại hiệp của chúng ta đành bó tay chịu trói.
Hôn lễ không có nhiều người đến dự, đủ thấy Tàng lão gia làm việc rất bí mật. Tân nương đội khăn trùm đỏ được người đưa tới, chữ “Hỉ” màu đỏ chói mắt.
Lúc người chủ hôn cao giọng hô bái thiên địa, Tàng Ca đã hạ quyết tâm: “Không, cha… con.. ”
Bên ngoài lộn xộn, Tàng Ca ngẩng đầu liền nhìn thấy Lãnh Phi Nhan. Vu Chung cùng Hạ Vũ sứ dẫn một đám người theo sau nàng, cả hai đều rất lo lắng.
Chắc nàng vừa trở về, khó che được phong trần mỏi mệt, nhưng lời của nàng rất rõ ràng, mang theo thịnh nộ: “Tàng Ca, huynh chán sống rồi phải không? Dám lén bổn tọa thành thân?”
Tàng Ca không ngờ nàng lại giận đến thế, sợ nàng giận chó đánh mèo, liên lụy tới những người khác trong sơn trang: “Lãnh Phi Nhan, muội nghe ta nói!”
“Nghe huynh nói? Hừ, ta thấy huynh không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi!”
Mọi người chỉ cảm thấy một luồng gió ập tới, lúc mở mắt ra tân lang đã biến mất, đương nhiên cả Lãnh lâu chủ cũng không thấy đâu.
Tàng Ca bị nàng vắt ngang trên lưng Thần Phù. Chàng bỗng nhớ tới lần đầu tiên hình như cũng bị nàng đem đi như vậy.
“Lãnh Phi Nhan, có gì thì nàng cứ trút lên ta!” Chàng còn đang giãy giụa, Lãnh Phi Nhan không trả lời mà chỉ thúc ngựa phi như bay, giống như muốn nghiền nát chàng vậy.
Vào một gian phòng trong khách điếm, Lãnh Phi Nhan đóng cửa rầm một cái. Một đám người dưới lầu còn đang há hốc miệng, có lẽ đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một giai nhân tuyệt đẹp nổi giận đùng đùng, vác theo một tân lang cao lớn anh tuấn vào trong phòng.
Lãnh Phi Nhan ném mạnh Tàng Ca xuống giường, ngay sau đó cưỡi lên người chàng, tay hơi dùng sức, bộ quần áo tân lang của chàng đã tan thành từng mảnh. Tàng Ca mặc kệ nàng. Xa nhau nhiều ngày, chàng phát hiện mình cũng rất nhớ bóng hình kia.
Nàng cúi người hôn cổ chàng, dần dần đi xuống, hơi thở của Tàng Ca cũng trở nên gấp gáp. Mấy lần chàng định trở mình đè nàng xuống, nhưng đều bị nàng hung hăng gạt tay ra.
Chàng biết nàng thực sự tức giận, nên cũng không dám chọc nàng nữa, cẩn thận vuốt ve những chỗ mẫn cảm của nàng, dùng thân thể này bày tỏ sự phục tùng với nàng. Lúc hai cơ thể hòa làm một, dường như nàng đã bình tĩnh lại một chút, cúi người khẽ ôm cổ chàng, nhắm chặt mắt lại, hôn lên môi chàng như một đứa trẻ muốn độc chiếm thứ đồ chơi mà mình thích nhất.
Lúc này Tàng Ca mới ôm eo nàng, đặt nàng xuống bên dưới, duy trì tư thế trong nàng có ta, hôn khắp da thịt mềm mại của nàng. Nàng thoải mái rên nhẹ một tiếng, nhắm mắt để chàng tùy ý.
Tàng Ca hôn liên tục lên mắt nàng. Đồ ngốc, có gì mà phải lo lắng chứ, thân thể này sớm đã thuộc về nàng rồi, nó không còn dục vọng đối với bất cứ người nào khác, nàng có biết không?
Tàng Ca thỏa mãn nàng một lần, sau đó ôm chặt lấy nàng. Chàng nhận ra nàng cũng mệt, chắc là mới vội vàng trở về từ đâu đó, cát bụi còn chưa tan.
“Muốn tắm rửa qua một chút không?” Chàng khẽ hỏi nàng, nàng chỉ nhắm mắt, không nói gì.
Vì thế Tàng Ca đi tìm tiểu nhị nhờ chuẩn bị nước nóng đổ đầy một chiếc bồn lớn.
Trời rất lạnh, chàng tỉ mỉ lau người cho nàng. Trên cơ thể nõn nà có những vết sẹo đã mờ đan xen nhau, Tàng Ca khẽ chạm vào, bồng nhiên nói: “vết này… do người giỏi dùng kiếm bên tay trái tạo thành?”
Thời gian làm việc nghỉ ngơi trong Thiếu Lâm rất quy củ, sáng chuông chiều trống lại hết một ngày. Tàng Ca tụng kinh xong trở về theo thói quen, vừa mở cửa đã nhìn thấy nàng ngồi thiền trên giường, hai tay cáp quyết, nhắm mắt dưỡng thần.
Có lúc nàng bị thương, cả người đầy máu đến làm nũng với chàng như con cún nhỏ muốn được người thương. Đa số, Tàng Ca mặc kệ nàng. Đôi khi thấy khó chịu lấy thuốc trị thương hoặc thuốc cầm máu gì đó để lên bàn. Nàng cũng không khách khí, còn lấy đi luôn.
Tàng Ca vốn có tư chất, Vô Vi rất coi trọng. Chàng tụng kinh lễ Phật, uống trà ngắm hoa cũng rất phong nhã. Phần lớn những tranh vẽ của Tàng Ca đều cất giữ ở Thiếu Lâm tự. Rất nhiều bí kíp võ công cũng do chàng biên soạn. Kiếm hóa chưởng, chưởng hóa chỉ pháp, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có người trên giấy, tuy nét vẽ giản lược, nhưng vẫn mãi là mái tóc dài tung bay, nhẹ nhàng như chim yến.
Có lúc Tế Huyền phương trượng cũng để ý đến chàng. Mỗi ngày đều đọc sách kinh phật khô khan, ngày tháng tẻ nhạt lặp đi lặp lại nhưng chàng không hề chán nản. Những nét vẽ trên giấy dần dần để lộ ra những “ý thiền”. Ánh mắt chàng ngày càng tĩnh lặng không chút gợn sóng, vì thế Tế Huyền đại sư cũng yên tâm, tin tưởng chàng sẽ không cùng vị lâu chủ kia làm ra chuyện gì trái lẽ thường, để mặc chàng tùy ý.
Đến tận canh hai, Lãnh Phi Nhan mới đẩy cửa bước vào, bê ngay chén trà trên bàn tu ừng ực một hơi, sau đó tựa đầu vào Tàng Ca, nhất quyết bắt chàng đứng dậy: “Tàng Ca, huynh hát nghe coi.”
Tàng Ca khó chịu, nhưng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc nên cũng không so đo với nàng. Nàng bám lấy chàng như con bạch tuộc, đột nhiên lẩm bẩm: “Không hát thì tụng một đoạn kinh cũng được.”
Thấy không thể ngủ được, Tàng Ca bèn ngồi dậy, khẽ gõ mõ:
“Thái thượng động huyền linh bảo thập phương cứu khổ bạt tội diệu kinh
Nhĩ thời.
Cứu khổ thiên tôn, biến mãn thập phương giới, thường dĩ uy thần lực, cứu bạt chư chúng sanh, đắc ly ư mê đồ.
Chúng sanh bất tri giác, như manh kiến nhật nguyệt, ngã bổn thái vô trung, bạt lãnh vô biên tế, khánh vân khai sanh môn, tường yên tái tử hộ, sơ phát huyền nguyên thủy, dĩ thông tường cảm cơ.
Cứu nhất thiết tội, độ nhất thiết ách.
Miểu miểu siêu tiên nguyên, đãng đãng tự nhiên thanh.
Giai thừa đại đạo lực, dĩ phục chư ma tinh.
Không trung hà chước chước, danh viết nê hoàn tiên.
Tử vân phúc hoàng lão, thị danh tam bảo quân.
Hoàn tương thượng thiên khí, dĩ chế cửu thiên hồn.
Cứu khổ chư diệu thần, thiện kiến cứu khổ thời. Thiên thượng hồn vô phân…”
“Á, Tàng Ca…” Nghe một hồi, Lãnh Phi Nhan bồng nhiên mở mắt: “Đoạn kinh này dùng để làm gì?”
“Cầu siêu cho người chết.”
Chú thích
(7): Kinh cầu siêu.