Lâu Chủ Vô Tình
Chương 9 : Một tiếng thở dài, đời cô quạnh
Ngày đăng: 16:21 18/04/20
Cách đại hội thường niên của Yến lâu năm ngày, Lãnh Phi Nhan đã tới Nam Sơn thành. Sớm tinh mơ, Lãnh Phi Nhan dẫn vài người lên núi, nghe nói mồi năm lâu chủ Yến lâu đều đích thân bắt một con ngựa tặng các sát thủ cấp kim cương trong năm.
Hôm nay nàng thay một chiếc áo bào đen thêu kim tuyến, tôn lên làn da như ngọc, cao quý tà mị.
Tàng Ca hơi lo lắng, vết thương của Lãnh Phi Nhan vẫn chưa đỡ. Chàng vẫn luôn thúc ngựa theo sát nàng, Lãnh Phi Nhan chỉ quay đầu mỉm cười tỏ ý không sao.
Một đoàn người canh chừng ở Nam Sơn, Thần Phù cũng ra vào vài lần để thăm dò. Dưới chân núi, mỗi khi đến mùa nước cạn, lại có những bầy ngựa hoang xuống uống nước, mà dòng Trường Giang chảy qua đây chính là nguồn nước tốt nhất.
Trước kia Tàng Ca cũng rất thích những việc này. Không gì có thể khiến người ta cảm thấy tự hào hơn việc thuần phục được một con ngựa hoang kiêu ngạo. Thần Phù hết sức tự tin, không ngừng đứng cạnh chủ nhân giậm giậm chân trước, nó không thấy hổ thẹn chút nào khi bán đứng đồng loại.
Lãnh Phi Nhan vỗ nhẹ nhắc nó im lặng, nó liền thân thiết dùng mũi cọ vào má nàng.
Cảnh tượng nghìn con tuấn mã phi nước đại hùng tráng khó tưởng tượng. Giữa nghìn con tuấn mã, Tàng Ca vừa nhìn đã biết con đầu đàn chính là Mã Vương. Khắp người nó được phủ một lớp lông đen như nhung, bờm dài mượt, bắt mắt nhất trong bầy ngựa.
Lãnh Phi Nhan vung thòng lọng trong tay lên: “Chính nó!”
Hai người như có thần giao cách cảm, Lãnh Phi Nhan nhanh như chớp, Tàng Ca lập tức theo sau cắt đứt đường lui của con ngựa. Cả nghìn con ngựa phi qua, vang rộn như sấm rền.
Thần Phù nhanh như chớp, vừa ra khỏi đàn, dây thòng lọng trong tay Lãnh Phi Nhan đã đến, vòng quanh cổ con ngựa kia, bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Con ngựa kia sức cũng không vừa, buộc Thần Phù phải tiến thêm hai bước mới đứng vững vàng được. Lãnh Phi Nhan kéo dây thòng lọng, mượn thế nhảy lên ngựa, con ngựa đen lập tức lồng lộn điên cuồng.
Không có yên ngựa, Lãnh Phi Nhan thành thục cúi thấp người, hai tay ôm chắc lấy bờm nó. Tàng Ca lo lắng không yên, nhảy lên lưng Thần Phù đuổi theo. Thật ra, Thần Phù cũng đang có ý đó, để chứng tỏ sự vượt trội của hãn huyết bảo mã, nó phóng hết tốc lực đuổi theo con ngựa đầu đàn kia.
Lúc Tàng Ca phi người ngồi sau lưng Lãnh Phi Nhan, thấy trên cổ nàng mồ hôi đầm đìa, vòng tay ôm eo nàng, mới phát hiện áo nàng đã ướt một mảng, vì vậy chàng liền hiểu tại sao nàng chọn bộ trang phục này. Bởi dù máu thấm ướt cũng không người nhận ra.
Tự nhiên chàng cảm thấy nhói đau, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: “Để ta!”
Tàng Ca cũng rất biết cách thuần ngựa. Đi, chạy, rẽ, dừng liên tục, nam nhân như chàng cũng đổ mồ hôi đầy người. Lãnh Phi Nhan dùng khăn lụa trắng lau mồ hôi cho chàng, Tàng Ca ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng, không tự chủ được mà đưa tay ôm nàng, đặt một nụ hôn lên trán.
Do chàng chạm vào vết thương, nàng hơi chau mày, nhưng lại lưu luyến giây phút ấm áp, nên cứ để chàng hôn. Đại hội thường niên của Yến lâu được tổ chức ở quảng trường rộng lớn dưới chân Nam Sơn. Tàng Ca vẫn luôn thắc mắc tại sao một đám sát thủ tập hợp mà quan phủ không đến “hỏi thăm”. Bây giờ chàng mới biết, chỉ riêng sát thủ kim bài của Yến Lâu thôi đã gần vạn tên, huống hồ ai nấy võ công cao cường, nếu thật sự muốn quản, e rằng điều người của cả kinh thành đến cũng không đủ.
Nam nam nữ nữ chật kín quảng trường. Trên mặt mỗi người đều rất thành kính nhìn chiếc ghế ngọc để trống phía trên.
Tàng Ca lòng đầy nghi hoặc, khi bước vào phát hiện bên trong có mấy tấm bài vị. Tàng lão gia lạnh lùng quát: “Quỳ xuống lạy đi!”
Nhìn Tàng Ca ngoan ngoãn quỳ xuống, mơ hồ lạy mấy cái, ông mới nghiêm túc nói: “Tàng Ca, con biết họ là ai không?”
Tàng Ca ngẩng đầu, nhìn thấy cái tên Thu Vô Ý thấp thoáng, nên biết đó đều là những người một thời nổi tiếng chốn giang hồ.
“Tàng Ca, mỗi bài vị ở đây khắc tên những vị anh hùng trong giang hồ, cũng là bằng hữu thâm giao của cha ngày trước.” Ánh mắt ông xa xăm, dường như nhớ lại chuyện năm xưa: “Thế nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là những linh vị lạnh ngắt.”
Đương nhiên Tàng Ca đã nghe qua tên Thu Vô Ý, dường như đoán được chuyện gì. Quả nhiên câu tiếp theo của Tàng lão gia đã chứng minh suy đoán của chàng: “Họ đều chết trong tay Yến Lâu. Chúng là một đám động vật máu lạnh, chỉ biết nhận tiền giết người!”
“Sao cha biết?” Tàng Ca cảm thấy có gì đó vụt qua trong đầu, nhưng chỉ là thoáng qua, không giữ lại được.
“Con còn muốn giấu cha sao?” Tàng lão gia thở phì phò, Tàng phu nhân vừa vuốt ngực giúp ông vừa nói: “Con à, từ nhỏ cha mẹ đã dạy con làm người phải chính trực, con cũng luôn lấy việc hành hiệp trượng nghĩa làm lẽ sống, sao bây giờ lại quan hệ với loại người như thế, còn dẫn ả về sơn trang..Đột nhiên bà nghĩ ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Có phải do ả ép buộc con không?”
Tàng lão gia cũng cả kinh: “Tàng Ca, có phải ả dùng thứ gì uy hiếp con không?”
Tàng Ca chau mày. Nếu là trước đây, có lẽ chàng sẽ không chút do dự gật đầu khẳng định. Nhưng hiện tại chàng bắt đầu không hiểu nổi chính mình. Nếu do nàng uy hiếp chàng, sao chàng còn để lộ sự cam tâm tình nguyện? Mùi đàn hương thoang thoảng, khuôn mặt luôn mỉm cười cô độc ấy, cảm giác ôm nàng trong tay, rồi từng chút, từng chút đau lòng, sao chàng có thể đánh lừa chính bản thân mình?
Thế nhưng trong mắt phu phụ Tàng lão gia, biểu cảm của Tàng Ca lại gợi một suy nghĩ khác: “Con trai, sao cha lại không biết thủ đoạn của ma nữ này cơ chứ, nhưng ta tuyệt đối không cho phép ả hủy hoại con trai mình!”
“Không, cha!” Tàng Ca ngẩng đầu lên, lòng đầy mâu thuẫn. Sự căm ghét khi xưa đâu? Sự hiệp nghĩa căm thù cái ác khi xưa đâu? Đôi mắt vẫn luôn phân rõ trắng đen phải trái rạch ròi kia cũng bắt đầu hỗn loạn.
“Không sao, con của ta!” Tàng lão gia bồng nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần con chính thức bái đường thành thân, Lãnh Phi Nhan kia đường đường là lâu chủ Yến lâu, làm sao còn muốn gả cho con làm vợ bé?” Lúc này, rốt cuộc Tàng Ca đã hiểu chỗ nào khác lạ: “Cha, cha nói thật cho con, làm sao cha biết con… và nàng ở bên nhau? Là ai chỉ cho cha cách này, bảo con thành thân?”
Tàng lão gia khựng lại, nhưng chỉ nói: “Việc này con không cần phải biết, cứ làm theo những gì chúng ta nói là được.”
“Nhưng… cha…”
“Tàng Ca! Con nghĩ mình đã đủ lông đủ cánh rồi nên không cần nghe lời cha mẹ nữa phải không? Hay là con thực sự muốn ở cạnh ả ma nữ đó suốt đời, chịu sự khống chế của ả?”
Tàng Ca cảm thấy hồn loạn. Chàng phát hiện không biết từ bao giờ, mọi hành vi của mình đã hoàn toàn ngược lại so với lúc đầu.