Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 85 : Đừng đánh thức em

Ngày đăng: 03:28 30/04/20


Cố Thành Kiêu tới chơi đêm khuya là chuyện bất ngờ, lại còn hiếm khi khẩn khoản thổ lộ hết nỗi lòng với bọn họ, họ là ba mẹ chẳng lẽ còn muốn ép anh sao?



Suy nghĩ một hồi, Cố Nguyên chậm rãi lên tiếng, “Chuyện của con đương nhiên còn có thể tự làm chủ, đặc biệt là chuyện hôn nhân đại sự. Yên tâm, ba mẹ sẽ không làm khó con bé”



“Cảm ơn bạ, có câu này của ba là con yên tâm rồi”



Diệp Thiến Như hơi ghen ghét, “Sao hả, hôm nay con tới đây là vì con bé ấy à?”



“Mẹ, con làm vậy chẳng phải là để gia đình ta đoàn kết hòa thuận vui vẻ sao? Vì cô ấy mà ba mẹ không vui, thậm chí còn ảnh hưởng đến sức khỏe, con thấy mà nóng ruột, cũng không thể yên tâm làm việc được”



“Cái này...” Diệp Thiến Như vừa thấy ấm áp lại đau lòng. Từ nhỏ con trai bà đã lạnh lùng, nhờ Lâm Thiển mà nó đã thay đổi.



“Mẹ, nhớ chăm sóc tốt cho mình và ba, nếu như có thể thì nhân tiện giúp con chăm sóc cô vợ trẻ này”



Mặc dù không muốn nhưng Diệp Thiến Như vẫn gật đầu.



Cố Thành Kiêu ngồi chưa lâu đã rời đi, anh còn phải chạy về Thành Để. Lần này về chỉ được vỏn vẹn mấy tiếng, anh muốn gặp Lâm Thiển một chút.



Diệp Thiến Như nhìn bóng xe dần biến mất trong đêm tuyết, cảm thán: “Ông à, con trai thật sự trưởng thành rồi, ứng phó với chúng ta càng ngày càng giỏi. Tôi và ông kiềm chế lâu như thế, vậy mà nó chỉ cần một câu đã hóa giải hết.”



Sức khỏe Cố Nguyên không còn tốt như trước, rất nhiều chuyện ông không thể tự chủ được, “Có lẽ... Lâm Thiển thật sự là định mệnh của Thành Kiều”



Diệp Thiến Như mỉm cười, “Ông mà cũng tin chuyện này sao?”



Cố Nguyên nắm lấy tay vợ, thân mật đan tay vào tay bà, “Nhớ năm đó, nhà bà cũng phản đối bà cưới tôi, nói tôi là quân nhân, không chăm sóc được cho gia đình, bà lấy tôi sẽ rất mệt mỏi, nhưng chẳng phải bà vẫn lấy tôi đó sao? Bà đã nói với ba mẹ thế nào, bà nói chúng ta là định mệnh của nhau, phải ở bên nhau, nếu không phải là tối thì bà sẽ không lấy chồng, lúc đó ba mẹ bà mới đồng ý. Thấm thoắt đã ba mươi năm trôi qua, con trai đã trưởng thành, chúng ta cũng đã già, tôi thấy... hay là cứ vậy đi”
Hôn mãi hôn mãi, cho đến khi thỏa thuế tràn trề hai người mới dừng lại.



Lúc này, bão tuyết bên ngoài cuối cùng cũng giảm đi, gió lớn không còn, gầm rú dần lắng lại, tuyết cũng không rơi nhiều, lất phất bay.



Lâm Thiển nằm trong lòng Cố Thành Kiêu, nhịp thở của anh làm cô cảm thấy vô cùng an tâm.



Cố Thành Kiêu mệt mỏi thỏa mãn miễn cưỡng nằm đó, cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng không nỡ ngủ. Anh nhón lấy một lọn tóc của cổ mân mê.



“Mái tóc thẳng dài của em rất đẹp, đừng cắt”



Tóc Lâm Thiển đã gần phủ kín cổ, hơi chấm vai, càng lúc càng giống con gái. Thế nhưng, cô nghe xong câu này lại không vui, dầu miệng nhỏ lên, nói: “Đẹp cái gì chứ, anh không nhìn thấy em mà bảo em đẹp, chắc chắn đang lừa em, em không tin anh đâu”



“Em đẹp hay không anh không cần nhìn, trong lòng anh biết là được.”



“Hừ, nói dối, không muốn nghe anh dỗ ngon dỗ ngọt nữa”



Cố Thành Kiêu ôm chặt cô, lại bắt đầu cắn lỗ tai cô, “Nếu em không thích nghe những lời anh nói, vậy anh dùng hành động thực tế để diễn tả nhé”



“...” Lúc này Lâm Thiển liền đầu hàng, “Đại gia, anh tha cho em đi, con gái người ta vẫn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai”



Cố Thành Kiêu cười, ân hận nói: “Mặt trời vừa mọc là anh phải đi rồi, lần này đoán chừng phải đi một thời gian dài.”



Lâm Thiển lơ đễnh nói, “Hừ, mỗi lần anh đi công tác đều nói không biết khi nào về, làm em nghĩ anh sẽ đi rất lâu, kết quả, chẳng phải mới mấy ngày đã về rồi sao? Hừ, anh muốn thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của em chứ gì, em không cho anh thấy đầu. Anh đi công tác em vui lắm, ở nhà tha hồ đi chơi chẳng ai quản, sướng ơi là sướng!”