Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 215 :

Ngày đăng: 13:31 30/04/20


Rời khỏi cuộc thi



Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.



Thẩm Thất cũng chân thành vỗ tay thật to.



Lời của Hạ Nhật Ninh rất hay, cũng rất thực tế.



Cô chịu thua tâm phục khẩu phục.



Quy luật của thế giới này là như vậy.



Khi Hạ Nhật Ninh nói xong, những người khác cũng đều ào tới khích lệ các thí sinh dự thi mấy câu.



Sau màn cổ vũ, mười bốn thí sinh không được chọn liền tiến về phía trước phát biểu.



Đến lượt Lưu Nghĩa, cô ấy liếc nhìn Văn Nhất Phi, thản nhiên nói: “Tôi không có gì để nói. Đằng nào cũng thua rồi, tôi bằng lòng chấp nhận kết quả này. Có thể một phần là do sự tập trung tinh thần của tôi bị phân tán. Dù sao, tôi có thể đến được bước này, đã là vô cùng hạnh phúc rồi, không có lời nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc này cả. Xin cảm ơn mọi người.”



Văn Nhất Phi hơi thất vọng nhìn Lưu Nghĩa xoay người rời đi, không kiềm chế được mà nói với Phạm Thành: “Cô ấy cứ như vậy mà đi à?”



“Đương nhiên rồi.” Phạm Thành nhỏ giọng đáp lại: “Tâm tư của người ta không ở đây.”



Phạm Ly cũng nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng Lưu Nghĩa là một võ sĩ quyền anh hạng cân 60kg đó, có làm nhà thiết kế hay không với cô ấy cũng không thực sự quan trọng.”



Văn Nhất Phi nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lưu Nghĩa rời đi, vô thức lầm bầm: “Nếu như cô ấy không thi tiếp, thì làm sao tôi tặng quà cho cô ấy được nữa?”



Lúc này, đến lượt Thẩm Thất đi lên sân khấu phát biểu.



Khi cô vừa bước lên, ai nấy cũng đều hướng tầm mắt về phía cô.



Thẩm Thất trịnh trọng cúi chào các boss.



Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly và Phùng Mạn Luân đều vô thức tránh đi, không chịu nhận cái cúi chào của Thẩm Thất.



Ý cười trong ánh mắt Hạ Nhật Ninh càng sâu.



Những nhà thiết kế chính và boss của nhãn hiệu đều hơi hoảng hốt.



Mới vừa rồi, thân phận thật sự của Thẩm Thất rốt cuộc bị bọn họ làm lộ ra.




Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất, sau đó lập tức nhìn sang cái vali, nói: “Để anh bảo Tiểu Xuân lái xe đưa em đi.”



“Không cần đâu.” Thẩm Thất căng thẳng, ngón tay gượng gạo miết miết vali: “Em... em ở với Tiểu Nghĩa là được rồi.”



“Em không thích biệt thự của Phạm Thành và Phạm Ly cũng không sao, dù sao ở đây cũng chuỗi khách sạn của Hạ gia.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói.



“Không cần phiền phức vậy đâu, Tiểu Nghĩa đã chọn được khách sạn rồi.” Thẩm Thất tiếp tục từ chối đề nghị của Hạ Nhật Ninh.



Trong ánh mắt Hạ Nhật Ninh, chợt thoáng qua vẻ mất mát: “Ồ, vậy sao?”



“Nếu không có chuyện thì bọn em đi trước đây.” Thẩm Thất gật đầu với Văn Nhất Phi: “Tạm biệt.”



Nói xong, cô kéo vali nhanh chóng rời đi.



Mới vừa đi được vài bước, cổ tay cô đã bị nắm lấy.



“Đi theo anh.” Hạ Nhật Ninh cứng rắn nói: “Anh có chuyện cần nói với em.”



Thẩm Thất toan chống cự, lực siết cổ tay cô càng chặt thêm.



“Cầm vali hộ Tiểu Thất một lúc.” Hạ Nhật Ninh ném cái vali cho Văn Nhất Phi, sau đó lập tức bế Tiểu Thất lên, bộ dáng ngang ngược ôm cô vào thang máy nhanh chóng đi đến cửa phòng.



Thẩm Thất đẩy Hạ Nhật Ninh ra: “Anh muốn làm gì?”



“Làm gì? Em sốt ruột được anh làm đến thế à?” Hạ Nhật Ninh độc đoán đáp: “Được, vậy hôm nay anh sẽ cho em được thỏa mãn.”



Thẩm Thất không nghĩ Hạ Nhật Ninh lại giở trò lưu manh như thế.



Hắn vậy mà lại xuyên tạc ý của cô.



Chỗ này là đại sảnh khách sạn!



Nhiều người như thế, vậy mà hắn dám nói ra những lời như vậy!



Hắn không sợ mất mặt, nhưng cô thì sợ!



Thẩm Thất cảm thấy cả tai lẫn mặt đều nóng ran lên.