Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 363 :
Ngày đăng: 13:33 30/04/20
Khí chất cao ngạo cùng với bộ áo cưới đỏ rực, khiến người đến đưa dâu, ai nấy đều nhìn ngây cả ra.
Thiếu nữ môi đỏ mày ngài, xinh đẹp vô cùng.
Đó khác hẳn hoàn toàn với khí chất thanh thoát dưới trần, khắc sâu tận đáy lòng mọi người có mặt.
“Thánh nữ, người thật sự đã nghĩ kĩ rồi chứ? Một khi gả qua đó.” Tộc trưởng đột nhiên không nói nữa.
Thiếu nữ cúi mi, môi đỏ khẽ nói: “Đây vốn dĩ là sai lầm của ta, nếu như không phải sai sót của ta, thì cũng không thể nào để ta đi chuộc tội thay mấy người.”
Hai tay thiếu nữ dang ra, tung người nhảy lên, kéo theo làn váy dài, bay xuống trên xe ngựa đưa dâu.
Chiếc váy đỏ, cùng với ánh ban mai.
Khiến cho dáng người mảnh mai, tỏa ra một luồng uy nghiêm.
Chính vào lúc này, hầu nữ đột nhiên chạy xông tới, liền kêu lấy thiếu nữ: “Thánh nữ, vị công tử đến tìm người, đột nhiên ngất đi!”
“Bị ngất?” đôi môi đỏ của thiếu nữ khẽ mở, đáy mắt đầy vẻ không tin nổi.
Thân là một vị tiên quân, sao lại vô duyên vô cớ ngất thế này?
Ngài ấy dưới trần là vô địch mà!
Tuy nghi hoặc, thiếu nữ vẫn quyết định đi xem.
Thiếu nữ kéo theo chiếc váy đỏ rất nhanh đến bên trong sơn cốc.
Sâu trong sơn cốc có một suối nước nóng, hơi nước cuồn cuộn, hương thơm bay quanh.
Sắc mặt đại đế trắng bệch nằm trong hồ nước, đã hôn mê bất tỉnh.
Thiếu nữ vội xuống nước, đưa tay sờ vào, cả người đại đế lạnh băng.
Thiếu nữ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao lại như vậy, đưa tay chạm vào cơ thể bên trong của đại đế, phát hiện sức sống của người dần mất đi.
“Tại sao lại như thế!” sắc mặt thiếu nữ bổng chốc trắng bệch, đầu óc chợt lóe sáng, không kiềm được mà nói ra: “Chẳng lẽ, chiếc kính lưu ly kia chính là pháp bảo bản mạng của người? Trời à! Ta đã làm gì thế này!”
Thiếu nữ bổng nhiên hoảng hốt: “Nhưng làm sao đây? Kính lưu ly ta đã đem đi trấn áp yêu thú rồi, nếu giờ thu về mà nói, dân chúng trong khuôn viên ngàn dặm gần đây toàn bộ sẽ sinh linh đầu thán! Không, không thể làm như thế! Nhưng, nhưng ngài ấy lại vô tội thế kia! Ta làm sao có thể tổn thương đến tính mạng của một vị tiên quân chứ? Tất cả đều là lỗi lầm của ta! Nếu như không phải ta không trông chừng kĩ lưỡng khố binh khí của Viêm đế, thì cũng không để nghiệt súc kia lấy mất vật chí bảo của đại đế, chạy đến trần gian gây hại chúng sinh. Ta chỉ muốn bù đắp sai lầm của ta, không ngờ lại liên lụy đến người!”
Thiếu nữ cảm nhận được sức sống của đại đế mất đi một cách nhanh chóng, thiếu nữ nhắm lại mắt hạ quyết tâm, cúi người xuống hôn lấy đôi môi trắng bệch của đại đế.
Ngài ấy nếm trải được thứ tình cảm mà trên thiên giới và tiên giới đều không cảm nhận được đó.
Đại đế vừa muốn kêu tên nàng thiếu nữ, nụ cười trên mặt thiếu nữ liền đơ ra!
Trên mặt thiếu nữ liền lướt qua nổi thốn khổ, cơ thể mềm nhũn, liền ngã vào trong làn mưa cánh hoa.
Đại đế liền dịch chuyển chạy sang, ôm lấy cơ thể thiếu nữ: “Tiểu Thất! Nàng.”
Đại đế đưa tay kiểm tra cơ thể bên trong của nàng ấy, sức sống nàng ấy cạn kiệt một cách nhanh chóng!
Nếu như không có đủ tiên nguyên, chỉ e rằng nàng ấy không sống nổi.
Đại đế đưa tiên lực của mình truyền vào cơ thể nàng ấy, mới phát hiện, làm sao cũng không truyền vào được.
Thiếu nữ từ từ tỉnh lại, liền ngăn cản hành động của đại đế, khẽ nói: “Đừng phí công vô ích. Một năm nay, ngài đã truyền cho ta quá nhiều tiên lực rồi. Cơ thể này của ta đã quá cạn kiệt, dù có truyền vào cũng vô ích thôi.”
“Tiểu Thất.” Đại đế liền hoảng: “Ta đem nàng về tiên giới, ta đem nàng đi tìm Viêm đế!”
“Đừng!” thiếu nữ liền cắt ngang câu nói của ngài ấy: “Đây là số mạng. Ta vốn dĩ là sự hóa thân của đất trời một phương, may mắn có thể ở bên cạnh Viêm đế, đây là tạo hóa của bản thân, ta không oán không hận. Đại đế, ngài là tiên quân một phương, tất cả trên trần gian này, ngài không cần chịu trách nhiệm. Ngài lại vì ta, xây dựng đế quốc này, để cho dân chúng một cõi được bình yên. Ta xin được cám ơn người.”
Trong lòng đại đế liền hoảng: “Tiểu Thất, chỉ cần trở về, nói không chừng sẽ có cách!”
“Không thể nào. Thời khắc mà ta mất đi tiên nguyên, thì ta đã không thể trở về được nữa!” thiếu nữ lắc đầu: “Có thể trước khi chết được thấy dân chúng một cõiđược yên bình, thì ta mãn nguyện rồi. Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Là do ta đã nợ ân tình của ngài.”
Một năm nay sớm tối bên nhau, Thẩm Nhất làm sao không hiểu ánh mắt mà đại đế nhìn nàng ấy?
Chỉ là, nàng ấy không thể nhận được.
Ngài ấy là tiên quân ở trên cao, còn nàng ấy định sẵn, cả hồn phách cũng không thể trở về địa phủ, chỉ có thể biến thành một u hồn, sau đó biến thành một phần linh khí của trời đất.
“Không, nàng sẽ không biến mất! Ta sẽ giữ nàng lại!” đại đế liền hoảng: “Nàng hãy tin ta!”
“không cần nữa.” Thiếu nữ lắc đầu nói: “Ngài nên quay về rồi. Tất cả dưới trần gian, chỉ như một giấc mơ, quên đi!”
Sao có thể quên được?
Trái tim ngài ấy đã động, tình kiếp đã bắt đầu.
Ngài ấy cũng không trở về được.