Lẻ Loi
Chương 2 :
Ngày đăng: 19:09 19/04/20
Môt chiếc xe Corvette màu ánh bạc đỗ sau chiếc xe của gia đình cô ở lối vào hình móng ngựa. Không chờ cô, Clay kéo cửa xe và ngồi vào trong nhìn đăm đăm ra phía trước trong khi cô cố gắng cân nhắc thật nhanh khả năng rủi ro việc đi xe với anh ta. Suy cho cùng, cô chẳng biết gì về anh ta hết. Anh ta có giống như bố anh ta không? Liệu anh ta có thể trở nên hung bạo khi bị dồn vào đường cùng hay không? Anh ta sẽ làm gì để ngăn cô gây rắc rối cho cuộc đời anh ta?
Clay quay đầu lại, thấy cô đang nhìn qua vai về phiá cửa trước như thể sự giúp đỡ cô cần sẽ bước qua đó bất cứ lúc nào.
-Đi nào, hãy để chuyện này kết thúc. - Những lời nói của Clay làm cô yên tâm đôi chút.
-Tôi …tôi thật sự không muốn đi, - cô lắp bắp.
-Đừng có nói với tôi là cô sợ tôi! – Anh ta cười chế giễu. - Muộn mất rồi, đúng không? Anh ta khởi động xe trong khi vẫn nhìn cô với ánh mắt khó chịu. Cuối cùng cô cũng bước tới, hiểu rằng một khi cô đã lên xe rồi thì chỉ trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh ta có lẽ sẽ giết cả hai trước khi chuyện này được giải quyết! Anh ta lái xe như một thằng điên, vào số ngay khiến chiếc xe loạng choạng rồi phóng vút đi ngay trong lối lát gạch. Ra đến đường, anh ta đạp nhanh, sang số với một tiếng rít và một cú giật đến rợn người, rồi cho xe chạy với một tốc độ chóng mặt qua một loạt những dãy phố mà cô không nhận ra. Anh ta dằn bàn tay xuống phím bấm của chiếc cassette, để cho thứ nhạc Rock nặng đập dồn dập trong xe. Cô không thể làm gì với cách lái xe của anh ta song cô cúi người xuống vặn nhỏ cassette. Anh ta liếc xéo sang cô, rồi lại nhấn thêm ga. Không làm gì nổi, cô ngồi sát vào lưng ghế và lờ đi kiểu xử sự trẻ con của anh ta.
Anh ta lái xe một tay, cốt để cho cô thấy rằng anh ta có thể. Cô ngồi vắt chéo chân, cốt để cho anh ta thấy rằng cô có thể.
Họ đi qua các góc phố, phóng lên các ngọn đồi, băng qua các biển đề tên phố lạ hoắc cho tới khi Catherine hoàn toàn mất phương hướng. Anh ta bỗng bẻ lái rẽ sang phải, làm cháy đường bằng một cú rẽ trái khủng khiếp hơn, cho xe phóng vèo qua hai cột trụ cổng bằng đá dẫn tới một con đường trải sỏi rồi cho xe leo lên một khu có nhiều cây cối. Đèn trước xe rọi tới một bấm biển có đề dòng chữ: Công viên mở cửa từ 10 giờ sáng tới….Nhưng xe chạy nhanh quá nên Catherine không kịp đọc hết chữ trên tấm biển. Lên tới đỉnh dốc cuối cùng họ đi vào một chỗ đỗ xe được bao quanh bởi những hàng cây. Anh ta dừng xe quá nhanh giống hệt như cách anh ta lái xe. Cô buộc phải dung tay chống vào tấm chắn bùn nếu không cô sẽ lau đầu vào kính!
Nhưng cô vẫn ngang ngạnh không chịu phàn nàn, cũng không thèm nhìn anh ta.
Dù sao thì anh ta vẫn hài lòng rồi vì anh ta đã làm cho cô phải chấm dứt cái kiểu ngồi kiêu ngạo chết tiệt đó. Anh ta tắt máy và quay sang cô. Nhưng anh ta vẫn yên lặng, ngồi nhìn môt nửa của khuôn mặt cô trong ánh sáng lờ mờ và biết rằng cô đang bị khó chịu đúng như anh ta muốn.
-Được rồi – Clay nói bằng giọng khô khốc, - cô đang chơi trò gì nào?
-Tôi ước gì đó chỉ là một trò chơi. Nhưng thật không may, đó lại là sự thật.
-Cứ cho là tôi đang nghi ngờ điều đó. Tôi muốn biết tại sao cô lại cố đổ tội cho tôi. – Clay mỉa mai.
-Tôi hiểu là anh không dám trả lời khi có mặt bố mẹ chúng ta, nhưng ở đây, chỉ có hai chúng ta với nhau, không cần phải giả câm. Không cần khi mà cả hai chúng ta đều biết sự thật.
-Đó là cái sự thật quái quỉ gì thế?
-Sự thật là tôi đang có thai và anh là bố của đứa bé.
-Tôi là bố! – Anh ta đang phẩn nộ lắm, cô cảm thấy tiếng kêu của anh ta còn thể hiện điều đó mạnh hơn cả việc lái xe vừa rồi.
-Anh cứ làm như mình bị lăng nhục ấy, - cô lạnh lùng nói và liếc về phiá anh ta.
-Cô dùng từ lăng nhục vẫn chưa thoả đáng đâu. Cô thực sự nghĩ là tôi sẽ bị vướng vào một vụ kiện vô lý như thế sao? – Anh ta dứ dứ ngón tay cái qua vai.
-Không, cô đáp – Tôi nghĩ anh sẽ thẳng thừng phủ nhận đã quan hệ với tôi và thế là mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng ta sẽ đi đường riêng của mình và sẽ tiếp tục cuộc sống của mỗi người.
Sự phân biệt rạnh ròi đó của cô khiến Clay nao núng đôi chút.
-Tôi sẽ vẫn tồn tại. – cô nói một cách yếu ớt.
Cô ta đúng là một con người ký quặc, bình tĩnh, gần như lạnh lùng, lạnh nhạt, Clay nghĩ thầm.
-Nếu cô có thể tồn tại mà không cần có tôi thì hãy nói cho tôi biết tại sao cô lại tạo ra cảnh đó.
-Không phải tôi, bố tôi làm.
-Tôi phải tin rằng việc dội bom nhà tôi tối nay là hoàn toàn do ý của ông bố cô.
-Đó là sự thật.
-Và cô bó tay không làm gì nổi, - anh ta nói thêm, đầy vẻ mỉa mai. Cuối cùng thì Catherine vẫn phát bực, không thể tiếp tục theo đuổi mục tiêu giữ bình tĩnh mà lúc đầu cô đặt ra nữa. Cô quay sang phiá anh ta. - Trước khi anh nói thêm bất cứ điều gì bằng….bằng cái giọng buộc tội đáng ghét của anh, tôi muốn anh biết rằng tôi muốn một thứ chết tiệt nào từ anh hết! Không một thứ gì!
-Vậy tại sao cô ở đây róc thịt tôi hả?
-Thịt của anh ư, anh Forrester? Cô cự lại, - Thịt của anh là điều cuối cúng tôi muốn.
Anh ta cố tình phớt lờ sự phẫn nộ đang dâng cao của cô đi.
-Cô tưởng rằng tôi tin điều đó sau tất cả những lời buộc tội trút xuống đầu tôi tối nay sao?
-Tin hay không thì tuỳ, - cô nói rồi lại nhẫn nhục quay mặt đi.
-Tôi không muốn bất cứ điều gì, chỉ muốn được yên.
-Vậy tại sao cô lại đến? - Thấy cô vẫn nín thinh, Clay dằn giọng: - Tại sao?
Cô vẫn bướng bỉnh không chịu mở miệng. Cô không muốn sự thương hại của anh ta, không muốn tiền, không muốn tên tuổi của con người giàu có đó. Tất cả những gì cô muốn là trời hãy mau sáng.
Bực tức trước thái độ gan lì của cô, Clay túm lấy vai cô.
-Nghe đây, quý cô, tôi không….
Cô hất vai, cố thoát khỏi bàn tay của anh ta.
-Tên tôi là Catherine! – cô giận dữ nói.
-Tôi biết tên cô là gì!
-Mặc dù anh phải mất khá thời gian mới nhớ ra nó chứ gì?
-Còn cô thì nghĩ điều đó có nghiã gì chứ?
-Bỏ tay ra đi, Forrester, anh đang làm tôi đau đấy.
Clay bỏ tay ra, nhưng cái giọng giễu cợt kéo dài như hát của anh ta vẫn xoáy vào cô.
-Ồ, tôi hiểu rồi. Quý cô đây đang cảm thấy phật ý vì tôi đã không nhận ra cô ngay lập tức chứ gì, đúng không?
Cô không thèm trả lời, nhưng cô cảm thấy mặt mình nóng bừng.
-Chẳng lẽ tôi lại không cảm thấy sự mâu thuẫn nho nhỏ ở đây sao?
-Cô không muốn tôi nhận ra cô hay là có muốn. Nào, giờ cô muốn gì hãy nói trắng ra?
-Tôi nhắc lại, tôi không muốn bất cứ điều gì từ anh hết ngoại trừ việc đưa tôi về.
-Tôi chỉ đưa cô quay về khi mà tôi biết rõ điều gì đang đe doạ tôi mà thôi.
-Vậy thì anh có thể đưa tôi quay về được rồi. Tôi không đe doạ gì hết.
-Sự có mặt của cô ở nhà tôi chính là một sự đe doạ. Nào hãy nói trắng ra đi cô muốn được trả như thế nào….Nếu cô thật sự có thai.
Cô chưa hề nghĩ rằng anh ta lại nghi ngờ chuyện đó.
-Đúng là tôi mang thai, không còn nghi ngờ gì nữa.
-Ồ, tôi không định nói là tôi nghi ngờ, anh ta nhấn mạnh. – Tôi không có ý nghi ngờ. Tôi muốn đảm bảo rằng đứa bé “không phải” là của tôi.
-Anh nói rẳng anh không nhớ đã quan hệ tình dục với tôi vào ngày mùng Bốn tháng Bảy ư? - Rồi cô nói thêm đượm vẻ chua cay: - Anh hãy lưu ý rằng tôi không gọi nhầm chuyện đó là làm tình, như nhiều kẻ ngốc thường gọi.
Bóng tối có thể che dấu cái nhìn trợn trừng mà Clay ném về phiá Catherine nhưng không thể che giấu được sự khinh bỉ trong giọng nói của anh ta.
-Tất nhiên, tôi nhớ. Vậy điều đó chứng minh được gì nào? Có thể có cả tá đàn ông khác.
-Sai, - cô nói một cách dứt khoát, một từ duy nhất được diễn đạt rành rọt đó cho Clay biết rằng anh ta có cố hỏi gì them cũng vô ích.
Clay ngồi đó trong tâm trạng tuyệt vọng, với cuộc đấu tranh thầm lặng với lương tâm mình. Rồi anh ta cất tiếng giọng đầy vẻ chân thật.
-Nghe này, tôi không muốn đưá trẻ lớn lên cùng một mái nhà với bố cô.
Không gian yên lặng đến nỗi người ta có thể nghe rõ tiếng một chiếc lá khô rơi xuống mặt đường. Rồi giọng nói của Cathering khẽ vang lên trong bóng tối.
-Ồ, ồ, ồ ….
Để đáp lại Clay cho xe nổ máy, vào số luôn và cố gắng lái xe để xua đi sự bối rối của mình. Anh ta ngồi lặng lẽ, lại lái bằng một tay, cho xe chạy nhanh, nhưng không quá nhanh như lúc trước. Cô ngả người ra ghế, im lặng nhìn những cảnh cây tạo thành hình vòng cung hiện ra dưới ánh đèn trước của xe, không muốn biết đến phương hướng, chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa. Chiếc xe giảm tốc độ, rẽ, rồi phóng ra con phố nơi Clay sống.
-Cô nghĩ bố mẹ cô còn ở đó không?
-Tôi không biết. Con người điên khùng ấy có thể vẫn còn ở đó.
-Hình như họ đi rồi. – Clay nói khi phát hiện ra xe của bố mẹ Catherine không còn đỗ ở lối vào nhà mình nữa.
-Nếu thế anh chỉ việc đưa tôi về nhà tôi, - cô nói, rồi quay mặt ra phiá cửa sổ nói thêm, xin lỗi phiền anh.
Clay cho xe dừng lại trước một biển báo dừng xe và ngồi chờ với một vẻ kiên nhẫn giả tạo. Thấy cô vẫn ngồi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ Clay không kềm chế được buộc phải cất tiếng hỏi:
-Đường nào?
Trong ánh sáng của ngọn đèn đường cô thấy sự trơ trẽn trong cái dáng ngồi kiêu ngạo của anh ta: một tay để hờ trên tay lái, một bên vai hơi nghiêng về phiá cửa sổ.
-Anh thực sự không nhớ chút gì về đêm đó sao?
-Tôi nhớ những gì tôi muốn nhớ. Cô nên nhớ điều đó.
-Công bằng đấy – cô đồng ý, rồi cố thay đổi thái độ và nói cho anh ta địa chỉ của một khu phố cùng vài chỉ dẫn ngắn gọn.
Xe chạy từ Edina đến Bắc Minneapolis mất khoảng hai mươi phút. Đó là những phút dài lê thê, bức bối với nỗi bực tức của cả hai người cùng với kiểu lái xe bất cẩn của Clay. Ngoài cuộc đấu khẩu lúc nào cũng rập rình chờ chơ hội nổ tung, chỉ có tiếng động cơ xe chạy rầm rì qua thành phố đang uể oải muốn chìm vào giấc ngủ với những ngọn đèn đường yếu ớt rọi xuống thế giới đang chuyển động của họ. Trong cái thế giợi hạn hẹp đó một mối dây rang buộc không hề theo mong muốn đã được thiết lập, giống như một vị khách không mời buộc chủ nhà phải đối xử lịch sự trước sự có mặt của mình. Sự câm lặng bao trùm cùng với những điều không được nói thành lời - những nỗi sợ hãi, những nỗi lo ngại, những nỗi lo lắng. Chẳng ai ít lo âu hơn ai và chẳng ai có thể giải toả được sự căng thẳng giữa họ, tuy vậy đối với cả hai một sự vĩnh biệt lúc này dường như là quá đột ngột. Khi Clay cho xe chạy vào khúc cua cuối cùng dẫn tới con phố cô ở, chiếc xe chạy chậm hệt như bò ra đươờg vậy.
-Nhà…. - giọng Clay như lạc đi và anh ta phải ho để dọn giọng.
-Nhà nào?
-Nhà thứ ba bên phải.
Chiếc xe chạy tới một chỗ xe ở bên lề đường và Clay giảm tốc độ rồi cho xe dừng hẳn. Bây giờ cô được tự do mà đi, nhưng không hiểu sao cô vẫn ngồi yên trong xe.
Clay vắt tay quanh tay lái theo cách mà giờ đây cô đã quen nhìn. Anh ta ngước nhìn lên ngồi nhà chìm trong bóng tối, rồi quay sang nhìn cô.
-Cô sẽ không sao chứ? – anh ta hỏi.
-Vâng. Còn anh thì sao?
-Chuá ơi, tôi không biết. – Clay ngả người ra ghế và nhắm mắt lại. Catherine nhìn yết hầu của anh ta chuyển động lên xuống.
-Tốt…. – cô đặt tay lên nấm cửa xe.
-Cô thậm chí không thêm nói cho tôi biết những kế hoạch của cô sao?
-Không. Chỉ cần biết tôi có kế hoạch rồi.
-Nhưng còn bố cô thì sao?
-Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ đi. Tôi là con át chủ bài của ông ấy, và tôi đi rồi thì ông ấy chẳng lấy gì mà đe doạ anh nữa.
-Tôi hỏi thế không phải tôi nghĩ cho bản thân mình, tôi đang nghĩ cô về đó sẽ ra sao.
-Đừng nói đến chuyện đó…..xin đừng.
-Nhưng ông ta…
-Và đừng có hỏi thêm câu nào nữa, được không?
-Tối nay ông ta đã ép cô tới nhà tôi, đúng không? - giọng Clay nghe rất căng thẳng.
-Tôi nói rồi, đừng có hỏi nữa, anh Forrester, - cô nói một cách nhẹ nhàng.
-Tôi cảm thấy để cô đi như thế này thật không yên tâm, cô biết đấy.
-Ồ, cả hai chúng ta đều phải chịu đựng kia mà.
Ánh đèn lờ mờ không soi tỏ khuôn mặt họ nhưng dường như nó vẫn đủ để chuyển tải những gì hiện lên trong ánh mắt của hai người. Cô vội quay đi tránh nhìn thẳng vào Clay, bởi cô không muốn bị ám ảnh bởi ánh mắt đầy day dứt của anh ta. Cô mở cửa xe và đèn trước bỗng bật sang rồi Clay đưa tay giữ cô lại. Yên lặng bao trùm trong khi cô cảm thấy hơi ấm từ bàn tay của Clay lan truyền khắp cánh tay cô. Cô giật tay ra một cách từ từ và cương quyết cố nhoài người về phiá cửa. Nhưng trong lúc cô vùng vẫy cổ cô nghiêng sang một bên, làm lộ ra dưới ánh đèn ba vết bầm tím in hình ba ngón tay. Cô chưa kịp giấu những vết bầm tím đó đi thì những ngón tay của Clay đã khẽ lướt qua chỗ đó và cô co rúm người lại.
-Đừng! - Mắt cô mở to đầy sợ hãi.
-Ông ta đã làm chuyện này, đúng không? - Bằng một giọng nói chói tai, Clay hỏi.
Cô có chối cũng chẳng ích gì. Tất cả những gì cô có thể làm là tránh trả lời câu hỏi đó.
-Anh đừng có thể hiện sự thương hại hay mũi lòng ở đây, - cô cảnh cáo Clay – Ngay lúc này tôi không chịu đựng nổi điều đó đâu.
-Catherine… - Nhưng Clay không biết phải nói gì nữa, và anh cũng không thể ngồi ađ6y giam giữ cô lâu hơn được nữa. Anh không muốn liên quan đến cuộc đời cô, nhưng anh đã vướng vào đó mất rồi. Cả hai người đều biết điều đó. Làm sao cô có thể ra khỏi chiếc xe này, mang theo đứa con của anh bước vào một tương lai mờ mịt?
-Cho phép tôi đưa cô một ít tiền, được không? – Clay hỏi, giọng rất khẽ.
-Không….làm ơn đừng….Tôi không muốn gì ở anh cả, cho dù anh có tin hay không.
Bây giờ thì Clay tin.
-Nếu cô thay đổi ý định thì hãy liên lạc với tôi, được không?
-Không. – cô giơ khuỷu tay lên để những ngón tay của Clay không còn nắm cánh tay cô được nữa.
-Chúc may mắn – Clay nói, mắt vẫn không rời khỏi cô.
-Vâng, anh cũng vậy.
Rồi Clay vươn người ra đẩy cửa cho cô, mu bàn tay của anh khẽ chạm vào bụng cô, khiến cô nổi da gà. Cô vội bước ra xe.
-Này, đợi đã ….- Clay nhoài người khỏi ghế ngồi, nhìn lên cô với ánh mắt buồn bã và lo âu – Cô …họ gì, Catherine?
Câu hỏi của Clay dội vào long cô thôi thúc cô muốn khóc, giống như lúc ở phòng khách nhà anh khi cô thấy anh không nhận ra cô.
-Anderson. Họ của tôi là Anderson. Thường thôi, dễ quên ấy mà.
Rồi cô quay gót chạy vào trong nhà.
Nhưng khi cô đã đi rồi, Clay Forrester trong chiếc áo khoác đắt tiền ngồi khoanh tay quanh tay lái của chiếc xe thể thao sang trọng, gục cái đầu với mái tóc chải chuốt của anh xuống đó, anh đã nhận thức được rằng anh sẽ không bao giờ quên nổi tên họ của cô chừng nào anh còn sống trên cõi đời này.