Liên Hoa Bảo Giám

Chương 266 : Ác nữ! Đoạt nữ

Ngày đăng: 01:03 19/04/20






- Thomas lão đại, ngươi phải coi chừng! Ngươi làm sao vậy?

Đỗ Trần tiến lên muốn đỡ hắn.



Thomas hai tay vung lên, đẩy Đỗ Trần, tiếp đó đấu khí màu đỏ trên người hiện ra, tửu khí tận trời, theo đó tửu tinh trong cơ thể toàn bộ bị đẩy ra, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh Thomas vỗ vỗ trán, đi vòng quanh cái bàn đã nát bấy, cau mày.

- Chẳng lẽ các nàng coi trọng tiểu chất nữ của ta, điều này, điều này quá con mẹ nó... đi con mẹ nó.



Thomas khẩn trương nhưng không chửi người.



Hắn sầu mi khốn khổ đặt tay lên vai Đỗ Trần: 

- Huynh đệ, nữ nhi của ngươi ta đã thấy qua, lớn lên đích xác rất nhiều người thích, làm cho người ta nhìn thấy là muốn ôm nàng thơm một cái, nhưng, nhưng nàng lớn lên đáng yêu làm gì?



Chẳng lẽ nữ nhi đáng yêu là sai? Đáng yêu là một loại tội sao?



Đỗ Trần bĩu môi, nhưng cũng từ phản ứng của Thomas nhìn ra, chuyện tuyệt đối không đơn giản.



Thomas là ai? Hắn là một trong cửu đại giáo phụ của giáo đình, mặc dù thực lực không tính là cao nhất, nhưng được giáo hoàng tín nhiệm, chủ quản được xưng: "Luật pháp của đấu thần thế giới." chấp pháp thần điện! Có thể khiến hắn trở nên như vậy, mấy vị tiểu thư có vân kỳ đến tột cùng là ai?



- Đáng chết, huynh đệ, lần này phiền toái lớn rồi! Ngươi cùng ta đều gặp đại phiền toái rồi.

Thomas vỗ vỗ đầu mình.



Nói thật, Francis này chính là một huynh đệ trong chấp pháp thần điện của mình, có người muốn bắt nữ nhi của hắn, vậy mình là lão đại tự nhiên phải ra mặt! Nhưng đó là mấy vị tiểu thư có vân kỳ... mình làm sao thay Francis nói ra? Cái miệng đáng chết này.



Francis là người đặc thù mà giáo hoàng bệ hạ phải chiếu cố.



Nhưng mấy vị tiểu thư ngay cả giáo hoàng bệ hạ đều không dám dễ dàng đắc tội! Hoặc là nói không dám đắc tội.



Bây giờ bọn họ hai phương nổi lên xung đột...



Mình nên làm gì bây giờ? Ý nghĩ của Thomas lão đại cơ hồ đều lộ trên mặt, sầu mi khốn khổ vò đầu, trầm mặc không nói! Thật lâu sau, lão nghĩ ra một biện pháp không tính là hữu hiệu, hai tay ôm đầu: 

- Ai nha, váng đầu quá, chắc là uống nhiều qua, ta đi nghỉ chốc lát, các ngươi đều nghe lệnh bạch y đại giáo chủ các hạ.



Hắn thoát rồi.



Con mẹ nó giáo đình không có một kẻ tốt lành! Đỗ Trần lạnh lùng liếc Thomas lão đại rời đi.
Tiểu Bối Bối thúc dục Andy chạy về hướng cảng Hongkong.



Hết thảy phát sinh tại điện quang hỏa thạch, bạch y nữ tử nhìn chằm chằm Dịch Cốt, lúc này mới phản ứng, cả kinh nói: 

- Ngươi có thể cứu người dưới vân kỳ, cứu đi một đứa nhỏ sao?



Nàng hít thở sâu mấy hơi, khôi phục bộ dáng lãnh ngạo: 

- Mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi! Mel đã là người hầu của thần.



- Hừ, nếu không phải tiểu thư tâm địa thiện lương, ngươi đã chết rồi.

Vừa dứt lời, Dịch Cốt đột nhiên biến mất vô tung.



Bạch y nữ tử nhìn chằm chằm nơi Dịch Cốt biến mất, cắn chặt răng, ngửa mặt lên trời quát: 

- Các tỷ muội, không nên tiếp tục tìm tân thần phó, đều trở về.



Nàng phi thân tới dưới cột cờ, nắm lấy một hạng quyển - nó vốn thuộc về nữ anh được Dịch Cốt cứu đi.



- Đã bị thần của ta hạ lạc ấn lên người thì không chạy thoát được đâu.

Nhìn mấy bạch y nữ tử đang bay tới trên trời, nàng mệnh lệnh: 

- Có người tiết độc thiên uy của thần, đi, mang theo vân kỳ thánh khí, đi tới giáo đường trong thành! Phải mang Mel về.



Chuyện trải qua rất phức tạp, nhưng Dịch Cốt nói phi thường nhanh, Đỗ Trần nghe xong, một tay vuốt mũi, một tay ôm lấy nữ anh được cứu về: 

- Bối Bối, ngươi làm đúng.



Tiểu nha đầu kia cúi đầu: 

- Vẫn là mang lại phiền toái cho ba ba, phiền toái rất lớn, phiền toái rất rất lớn a...



- A a, đây không phải là phiền toái, là việc vui, đại hỷ sự. Chỉ cần là việc thiện thì không phải phiền toái! Ngươi làm phi thường tốt, vậy mới là hảo nhi nữ của ta.

Đỗ Trần sờ sờ khuôn mặt của tiểu nha đầu, lúc này, ngoài giáo đường vang lên thanh âm hỗn độn.



- Ai nha, mấy vị tiểu thư, chúng ta đã đi thông báo các vị chủ giáo, các ngài chờ...



- Hừ, không ai có thể cản bước chân người hầu của thần, tránh ra, hoặc là chết.

Liên Hoa Bảo Giám