Liên Hoa Bảo Giám

Chương 267 : Nghe Đại giáo hoàng nói

Ngày đăng: 01:03 19/04/20






- Đương!

Cửa lớn nơi Đỗ Trần cùng Thomas uống rượu đã bị người khác đá tung, bốn bạch y nữ tử chắp tay tiến vào, mấy giáo sĩ tóc rối mặt lấm lem theo vào, vẻ mặt ngượng ngập nhìn Đỗ Trần.



Vừa vào cửa, bốn bạch y nữ tử liền dễ dàng cho thấy thân phận, đầu lĩnh kia đã đặt tên cho tiểu Bối Bối, còn lại ba người đi theo sau nàng! Đầu lĩnh bạch y nữ tử kia liếc mắt nhìn tiểu Bối Bối một cái, trong lòng cười lạnh, "Người hầu của thần của ta, không chạy thoát được đâu."



Tiếp đó, nàng nhìn Đỗ Trần... tóc vàng thả sau lưng, mắt xanh linh động, khuôn mặt tuấn lãng, một thân bạch y trường bào hợp với chủ nhân tạo nên vẻ phiêu dật bất phàm.



Đáng chết, chẳng lẽ là người đó?



Bạch y nữ tử cước bộ có chút khó khăn, thân mình lung lay, cả kinh, so với bóng ma tử vong của Dịch Cốt càng mãnh liệt hơn.



Không, sẽ không phải, bạch y nữ tử chăm chú đánh giá Đỗ Trần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, dung mạo người trước mắt này, cùng với người trên bức tranh trong phòng ngủ của thần ta cũng thật sự quá giống, nhưng nhìn kỹ, còn là có khác biệt rất lớn, nhất là tuổi tác.



Người trước mắt bộ dáng bất quá hai mươi tuổi, mà "Người kia" dù là có trụ nhan thuật, sống tới nay, ít nhất cũng hơn ngàn tuổi rồi! Trên mặt ít nhất sẽ không có nét thanh xuân đặc hữu.



Trở lại thực lực, người trước mắt mặc trang phục giáo sĩ bạch y tiêu chuẩn, ngực mang dấu hiệu lục cấp đấu thần. Người nọ, không, xác thực là vị thần kia, hắn tuyệt sẽ không cam chịu hạ phong, dùng dấu hiệu của một lục cấp đấu thần châm biếm thân phận mình.



Hơn nữa, khí chất của người trước mắt cùng người trên bức họa khác nhau quá lớn, quả thực là hai cực đoan - người trước mắt là một bộ dáng chính nhân quân tử điển hình, hòa thiện thân thiết, người kia… chỉ là giống mà thôi, trên thế giới người tương tự quá nhiều.



Nghĩ vậy, vẻ mặt cao ngạo lãnh khốc lại hiên lên trên mặt bạch y nữ tử.



Đỗ Trần cũng đánh giá nàng, khoảng bốn mươi tuổi, nhưng da tay được bảo dưỡng phi thường mịn màng.



Dung mạo đoan trang, một đầu tóc dài màu tím buông xõa sau lưng, cũng không có sơ kế - theo lễ nghi quý tộc, cho thấy đại mụ hơn bốn mươi tuổi này còn chưa lập gia đình, vẫn bị xưng là "Tiểu thư".




Hắn đưa nữ hài trong tay tiểu Bối Bối cho Bairu, để hắn chuyển cho bạch y nữ tử.



Nhưng, tặc tổ tông còn làm gì đó, ai mà biết được?



Bạch y nữ tử sẽ... chuyện nhất định rất thú vị! Đỗ Trần mỉm cười.



Cung kính tiễn bước thần sứ, Bairu nhìn lại Đỗ Trần, thật lâu thở dài, sau đó cười nói: 

- Thomas đâu? Đáng chết, tên kia vắng mặt, nhiệm vụ của hắn chẳng phải là giao cho ta sao?



Cười ha hả, mời Đỗ Trần vào một tĩnh thất, sau khi ngồi xuống, hắn tiếp tục nói: 

- Trước tiên đừng động tới mấy thần sứ kia, Francis, ngươi bây giờ có thể liên lạc với vị bằng hữu trên Thiên Vương sơn có thể một chiêu hạ gục Phillip chứ?



Đỗ Trần trong lòng cười lạnh, khó trách Bairu lại khách khí với thuộc hạ kém hắn một bậc như vậy, hơn nữa vừa rồi nghiêng về phía mình, cũng là bởi vì giáo hoàng muốn tìm cao thủ hư cấu kia tới?



Hắn cười nói: 

- Hẳn là có thể, hơn nữa ta lần nay tới, cũng mang đến một món lễ vật nhỏ của vị bằng hữu kia nhờ đem tới cho giáo hoàng bệ hạ.



Bairu cười ha ha: 

- Vậy là tốt rồi, minh nhân không nói ám thoại, tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói tránh! Long thần từng bước bức tới, bệ hạ rất cần sự trợ giúp của vị bằng hữu của ngươi.



- Ta nghĩ, vị bằng hữu của ta cấp cho giáo hoàng phần tiểu lễ vật là để giải quyết hết thảy, sẽ rất dễ dàng.

Đỗ Trần nhìn chằm chằm Bairu, thầm nói, huynh đệ, ta đã nói cho ngươi, ta đối với các ngươi thật sự có giá trị lợi dụng rất lớn, vừa rồi ngươi dụng danh nghĩa giáo hoàng giúp ta không chịu thiệt, vậy, cho ta một cái lí do giải thích về mấy mụ đàn bà kia?

Liên Hoa Bảo Giám