Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2789 : Quan hệ sư phụ
Ngày đăng: 02:14 22/04/20
Lão phụ nhân mỉm cười nói:
- Chơi mấy trò này trước mặt lão thân, chờ sau khi ngươi đột phá đế giả rồi mới biết la chuyện buồn cười biết bao.
Không thấy lão phụ nhân làm động tác gì, chỉ phất tay một cái, dao động vô hình khuếch tán.
Xoẹt!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lão nhân áo xám mới xé rách khe nứt không gian đã khép lại như ban đầu.
Lão nhân áo xám biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Lão nhân áo xám hoảng hốt lại xé rách không gian nữa, nhưng mặc cho lão xé không gian cỡ nào đều vô ích, không gian đã bị đông lại.
- Dám càn rỡ trong mảnh đất lão thân này, ngươi đi chết đi. Mấy ngàn năm qua lão thân chưa từng giết người, hôm nay lấy ngươi cảnh cáo. Chừng nào lão thân còn sống thì không ai được đến Thánh Linh cốc phá rối!
Lão phụ nhân ung dung nói xong đạp hư không chớp mắt đến bên cạnh lão nhân áo xám.
Váy dài nhẹ bay, chưởng ấn của lão phụ nhân giáng xuống lão nhân áo xám. Chưởng ấn thoạt trong nhẹ nhàng nhưng chớp mắt giam cầm không gian, bốn phía khẽ rung rinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chỉ giây lát, ánh mắt lão nhân áo xám hoàn toàn thay đổi, tốc độ nhanh đến mức lão không kịp phản ứng, không gian dưới chưởng ấn vặn vẹo, vầng sáng đen chợt lóe. Chưởng ấn đè lên lão nhân áo xám, giáng xuống đầu lão.
Răng rắc!
Trong khoảnh khắc này bề mặt không gian dưới chưởng ấn nhăn nhúm, có dấu vết nứt rạn.
Lão phụ nhân lạnh nhạt nói:
- Chét đi!
Chưởng ấn vỗ xuống đấu lão nhân áo xám.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Chưởng ấn giáng xuống, từ đỉnh đầu lão nhân áo xám cơ thể lão vỡ ra từng mảng hóa thành máu loãng, không có đường chống cự. Không gian tan vỡ theo, bão năng lượng không gian kinh khủng tựa gió lốc càn quét.
Khi những cơn bão khuếch tán đến phạm vi nhất định chợt ngừng lại, lặng lẽ tan biến. Kình khí đáng sợ thổi quét nhưng không xốc lên vạt váy trắng của lão phụ nhân chút nào, đẳng cấp chuẩn đê bị giết giữa không trung.
Điều này hoàn toàn vượt qua dự đoán của Lục Thiếu Du, nhìn Hắc Vũ và lão phụ nhân đế giả dường như quen biết sâu, có lẽ đế giả và sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn là tỷ đệ.
Lục Thiếu Du thầm lấy làm lạ, nếu sư phụ và đế giả có quan hệ như vậy sao trước đó không lộ chút gì cho hắn biết? Mắt Lục Thiếu Du lóe tia sáng, hắn mới hiểu hèn chi sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn dặn dò nhiều lần mặc kệ Thánh Linh cốc xuất hiện báu vật gì thì hắn không được nhúng chàm, ra là người một nhà.
Lục Thiếu Du vô sỉ nghĩ đến một vấn đề:
- Phi Linh môn sắp có thêm một người là đế giả.
Với quan hệ của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn và đế giả, Lục Thiếu Du muốn lôi kéo người về phía mình cũng không khó. Càng nghĩ khóe môi Lục Thiếu Du càng nhếch cao.
- Hắc Vũ, ngươi lại gạt ta đúng không?
Lão phụ nhân nhìn Hắc Vũ, mắt lóe tia sáng nói:
- Ngươi nghĩ mấy năm nay ta không ra ngoài thì không biết chuyện bên ngoài sao? Bên ngoài đã truyền ra Thánh Thủ Linh Tôn ngày xưa sất trá phong vân nay đã là thể linh hồn. Là hắn cố ý kêu ngươi nói hắn không sao hết đúng không? Mấy ngàn năm không đổi được tật xấu, cứ muốn giữ mặt mũi trước ta, kết quả bản thân luôn chịu tội.
Hắc Vũ cười ngại ngùng:
- Đại tiểu thư vẫn luôn hiểu biết chủ nhân.
Hắc Vũ chợt nhớ điều gì, ngoái đầu nói với Lục Thiếu Du:
- Thiếu chủ mau lại đây!
Lục Thiếu Du đang cười tủm tỉm nghe kêu liền chạy lên:
- Vâng thưa Hắc Vũ thúc!
Đây là đế giả! Lúc này vẻ mặt Lục Thiếu Du hết sức cung kính, không dám thaát lễ.
Lục Thiếu Du chưa hành lễ, chờ được Hắc Vũ giới thiệu, không biết đế giả là gì với sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn.
Lục Thiếu Du chưa nói gì, ánh mắt lão phụ nhân liếc hắn, hỏi Hắc Vũ:
- Hắc Vũ, đây là đệ tử hắn thu sao?
Hắc Vũ gật đầu nói:
- Bẩm tiểu thư, Thiếu Du là đệ tử chủ nhân thu.