Lột Xác - Trang Buby
Chương 47 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng mỏng, tôi mở mắt dậy thấy cu Bin vẫn ngủ say giấc bên cạnh mình nhưng chẳng thấy anh đâu.. khoé môi tôi nở ra nụ cười hạnh phúc, đêm qua thôi, một đêm đáng nhớ, một đêm hạnh phúc trọn vẹn mang tên gia đình nhỏ, hạnh phúc to... tôi nhẹ nhàng hôn lên trán con rồi bước xuống giường.. đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng.. tôi ngó nghiêng một lượt vòng quanh nhà nhưng lại không thấy ai..
- bố, mẹ, anh Bảo..
Cu tý:
- chị làm gì mà kêu như cái loa làng thế hả?
- mọi người đâu hết rồi em?
- mọi người tiễn mẹ chồng chị ra đầu làng rồi đấy..
- cái gì?
- mẹ chồng chị nay về nước ấy, chị làm con dâu kiểu gì mà mẹ chồng về nước cũng không biết vậy?
- đi lúc nào, sao không gọi chị dậy?
- thì anh Bảo với mẹ chồng chị bảo kệ cho mẹ
Con chị ngủ thêm..
- thiệt tình..
Tôi vội vàng đi đôi chân trần chạy ra ngoài cổng ngó nghiêng.. từ đằng xa, tôi thấy một người phụ nữ đến gần, mỗi bước đi loạng choạng đầy mệt mỏi..
- ai kia, hình như là con Mai thì phải..
Tôi nheo mắt lại nhìn từ xa cho rõ.. con Mai ngẩng đầu lên thấy tôi, nó che vội mặt lại rồi lúng túng quay đầu lại bước đi thật nhanh..
- Mai, Mai.. có phải là mày không?
Nó khựng chân lại, tôi bước đến gần..
- Mai.. đúng là mày rồi..
Nó lấy tay che mặt rồi nở ra nụ cười.
- phải, là tao.. không ngờ lại gặp mày trong hoàn cảnh này..
Tôi cúi xuống nhìn chiếc quần bò rách đã bạc màu của nó, chiếc áo hai dây trễ nửa vòng ngực, khuôn mặt nhiều vết bầm tím, khoé môi đang ứa máu..tôi yên lặng một hồi suy nghĩ về cuộc đời..
- mày thấy hả hê lắm phải không Quỳnh? Sao mày k cười vào mặt tao đây này.. tao là đĩ, là điếm..những vết thương này cũng là tác phẩm của việc cặp với chồng người ta.. mày thấy vui không? Vui không?
Tôi lắc đầu.
- trước kia tao mong mày sớm gặp hậu quả, nhưng tao không mong mày sẽ thê thảm như vậy.
- mày đừng đạo Đức giả với tao nữa, tao khinh.. chẳng phải mày hận tao lắm mà Quỳnh, tao âm mưu với bà mẹ chồng mày để giết con mày, tao cướp chồng mày.. lẽ nào mày không hận tao sao được..
- không.. tao k hề hận mày, vì thứ như mày k đáng để tao suy nghĩ trong đầu.. tao chỉ thấy tiếc cho cuộc đời mình vì đã làm bạn với mày..
Bố mẹ cùng lên tiếng..
- mọi người biết ý kiến của con rất tốt, nhưng bố mẹ ở quê quen rồi, với còn nhà cửa, đất đai, ruộng vườn cha ông để lại, bố mẹ còn ở nhà cúng khấn tổ tiên.. hai đứa sang đó hạnh phúc là bố mẹ vui rồi..
Cu tý trầm ngâm nãy giờ,bây giờ mới lên tiếng..
- anh Bảo.. nhớ chăm sóc chị và cháu em cho tốt nhé.. chị em hay mít ướt lắm đó..
- anh hứa, có dịp anh sẽ đón cả nhà mình qua bên đó..
- biết bao giờ mới có dịp ạ?
Bảo cười xoa đầu cu tý..
- không lâu đâu, đợi ngày chị em sẽ được mặc chiếc váy trắng cô dâu..
Mọi người đồng thanh.
- cưới lại đấy ạ?
Tôi quay sang nhìn anh ánh mắt khó hiểu.. anh nhìn tôi rồi mỉm cười.
- anh nợ em một lễ cưới...
Bữa cơm diễn ra trong mọi cung bậc cảm xúc, niềm vui, nỗi buồn, nỗi nhớ đan xen lẫn nhau... hoà cùng với đó là tiếng cười ngây thơ của cu Bin khiến người ta cảm thấy ấm lòng.. và nơi chứa đựng khung bậc cảm xúc đó chỉ có thể là gia đình!!
Đêm nay thôi, lại một đêm thức trắng với những cảm xúc khó nói thành lời, nhớ về những kỷ niệm mà tôi từng gắn bó nơi này khiến tôi không cầm được lòng..tôi lẳng lặng nhìn hai bố con ngủ mà nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ngồi trước cửa hiên nhà, từng cơn gió sẽ lạnh hoà cùng không khí tĩnh lặng của màn đêm khiến lòng càng thêm buồn.. tôi rơi nước mắt nhìn mọi thứ xung quanh nhà một vòng.. một bàn tay từ đằng sau vỗ nhẹ vào lưng tôi vài cái..
- em buồn lắm đúng không?
Tôi gật đầu..
- biết là được bên anh thì phải đánh đổi, phải rời xa bố mẹ và quê hương nhưng sao em lại nhói đau thế này anh ơi..
- anh biết, anh hiểu.. làm sao có thể k đâu cho được khi những tháng ngày quan trọng cuộc đời em đều gắn bó tại đây.. rồi còn cu Bin nữa, thằng bé chắc hẳn sẽ rất nhớ bà ngoại, ông ngoại và cậu cu tý..
Tôi khóc trong lòng anh..
- anh thật sự rất muốn đón bố mẹ và cu tý qua đó.. em thừa biết là anh thừa điều kiện mà phải không?
- nhưng anh cũng nghe bố mẹ nói rồi mà, bố mẹ thích ở quê,bố mẹ k muốn phiền tới chúng ta..
- đây là bố mẹ chưa biết hoàn cảnh nhà mình, lỡ biết rồi sẽ khác..
- thoii anh ạ, em hiểu bố mẹ mình mà..
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ dạy từ sớm nấu thật nhiều món ngon cho cả nhà.. bữa cơm cuối cùng trên quê hương.... bế con ra khỏi nhà mà lòng nặng trĩu nỗi buồn.. nhớ những ngày tháng mẹ chăm sóc tôi và con từng miếng ăn, giấc ngủ.. khoảnh khắc đôi bàn tay con vuột khỏi vòng tay bà ngoại, cái miệng nó mếu máo khiến người ta day dứt vô cùng.. chiếc xe đi dần dần, nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy mẹ đã khóc và ngôi nhà mỗi lúc một nhỏ dần.. tôi không dám ngoảnh mặt lại mà chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt..
Tạm biệt bố, tạm biệt mẹ, tạm biệt em trai!! Hẹn ngày gặp lại