Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 102 : Dưới thạch động hư trúc luyện kỳ công
Ngày đăng: 17:36 18/04/20
Tiệc rượu hôm nay đã giục lòng Ðoàn Dự nhớ tới Tiêu Phong cùng mình uống rượu thi tại ngoài thành Vô Tích. Hôm ấy Ðoàn Dự dùng nội công vận chuyển theo thủ pháp Lục mạch thần kiếm dồn rượu tiết ra đầu ngón tay út nên chàng không biết say. Bữa nay chàng uống một cách thực sự nên đã say khướt.
Chàng nói:
- Nhân huynh! Tiểu đệ có một vị huynh trưởng kết nghĩa kim lan họ Kiều tên Phong. Kiều đại ca của tiểu đệ thật là một tay đại anh hùng, đại hào kiệt. Về võ công cũng như về tửu lượng như y thật trên đời có một không hai. Nếu nhân huynh gặp y tất cũng đem lòng ái mộ ngay. Ðáng tiếc là hiện giờ y không có ở đây, ba ta kết nghĩa đệ huynh thì thật là một việc thoả chí bình sinh.
Hư Trúc trước nay chưa từng uống rượu, nhưng nhờ y được nội công tinh thâm nên uống hết mấy bát lớn mà vẫn không say. Có điều lúc này trong tâm thần bâng khuâng trống rỗng, y nói năng mạnh dạn không rụt rè cố chấp như lúc thường. Y cảm thấy hào khí bồng bột nói luôn:
- Nếu nhân huynh... chẳng hiểu tiểu đệ ngu ngốc thì chúng ta kết nghĩa anh em. Sau này tìm được Kiều đại ca lại kết bái lần nữa là xong.
Ðoàn Dự khen:
- Tuyệt diệu! Huynh trưởng bao nhiêu tuổi?
Hai người bày tỏ niên canh. Hư Trúc lớn hơn hai tuổi.
Ðoàn Dự liền hô:
- Nhị ca! Nhị ca nhận của tiểu đệ một lạy đi!
Rồi bước ra khỏi bàn lạy phục xuống đất. Hư Trúc vội vàng đáp lễ nhưng chân nhũn ra ngã khuỵu xuống đất.
Ðoàn Dự thấy Hư Trúc ngã ra vội vàng đỡ dậy. Chân khí hai người đụng vào nhau đều cảm thấy nội lực trong mình đối phương đầy rẫy liền vội vàng thu chân lực lại.
Lúc này Ðoàn Dự đã say khướt, chân bước loạng choạng đứng không vững.
Ðột nhiên hai người cùng nổi lên một tràng cười khanh khách, ôm chặt lấy nhau nằm lăn ra đất.
Ðoàn Dự nói:
- Nhị ca! Tiểu đệ không say đâu! Chúng ta ngồi dậy uống thêm trăm chén nữa.
Hư Trúc đáp:
- Tiểu huynh vui lòng tiếp tam đệ uống cho say mèm.
Ðoàn Dự nói:
- Lúc đắc ý con người nên tận hưởng, đừng để cho rượu thẹn với bóng trăng! Ha ha! Chúng ta uống thêm ba chung nữa!
Hai người càng nói càng đi vào chỗ mơ hồ rồi ngủ đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau Hư Trúc tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên giường trải nệm êm ấm vô cùng. Y giương mắt nhìn xung quanh thì thấy mình ngủ trong một gian phòng rất rộng. Gian phòng này không có nhiều đồ vật, nhưng cách bài trí rất trang nhã cổ kính. Trên vách treo mấy bức tứ bình, nét bút đanh thép, màu giấy vàng khè, tỏ ra đã treo lâu ngày.
Một thiếu nữ bưng cái khay đến bên giường chính là Lan Kiếm.
Nàng nói:
- Chủ nhân tỉnh rồi à? Xin người xúc miệng để rồi dùng điểm tâm.
Hư Trúc trong người chưa hết cơn men, miệng thấy đắng ngắt, khát khô cả cổ. Y thấy trong khay có chén nước trà trong vắt, liền cầm lên uống ừng ực một hơi hết sạch.
Nguyên đây là chén sâm thang, suốt đời Hư Trúc chưa biết mùi sâm thang bao giờ. Y uống hết mà chẳng biết là trà gì, chỉ rụt rè cười nói:
- Ða tạ tỷ tỷ! Bây giờ ta dậy đây, xin tỷ tỷ ra ngoài đi!
Lan Kiếm chưa trả lời thì từ cửa phòng một thiếu nữ bước vào chính là Cúc Kiếm. Nàng mỉm cười nói:
- Hai chị em nô tỳ xin phục thị chủ nhân thay áo.
Nàng nói xong lại đầu giường vớ lấy một bộ quần áo lót màu xanh lợt để ở trong chăn Hư Trúc.
Hư Trúc luống cuống mặt thẹn đỏ bừng nói:
- Không! Ta không cần hai vị tỷ tỷ phục thị. Ta chẳng bị thương mà cũng không có bệnh tật chi hết. Có điều uống rượu quá say mà thôi. Hỡi ôi! Trong thập giới của nhà Phật, thì ta lại phạm thêm vào một giới nữa rồi! Tam đệ ơi! Ô hay! Ðoàn công tử đi đâu rồi?
Lan Kiếm toét miệng ra cười đáp:
- Ðoàn công tử xuống núi rượt theo ý trung nhân rồi. Lúc công tử ra đi có dặn nô tỳ bẩm lại với chủ nhân, xin mời chủ nhân đến Trung Nguyên tái hội.
Hư Trúc la lên một tiếng úi chao! rồi nói:
Hàng ngày, Hư Trúc có lúc nào rảnh rỗi lại chỉ điểm võ công cho quần nữ chín bộ với lòng thành thực, không dấu giếm một chút nào.
Công việc giải trừ Sinh tử phù cho quần hào hết hơn hai mươi ngày mới xong. Mặt khác, Hư Trúc hàng ngày nghiên cứu đồ phổ tập luyện tinh thông những đồ giải trong thạch thất nên võ công y tiến bộ rất mau, khác xa với ngày đầu tiên lên núi Phiêu Diễu nhiều.
Quần hào trước kia phải thuần phục Ðồng Mỗ vì mụ gieo Sinh tử phù vào người để kiềm chế.
Hiện thời cung Linh Thứu đổi chủ. Hư Trúc lấy lòng thành thực đối đãi, lấy lễ nghi cư xử nên tuy họ là những nhân vật ngang bướng song cũng cảm ơn mến đức, thực lòng tín phục.
Quần hào được giải trừ Sinh tử phù rồi bái tạ giải tán đâu về đấy.
Trên núi Phiêu Diễu chỉ còn một mình Hư Trúc là đàn ông.
Y nghĩ thầm:
- Thuở nhỏ mình là một đứa bé lênh đênh, cơ khổ, hoàn toàn nhờ cậy các vị sư phụ trong chùa Thiếu Lâm nuôi dạy nên người. Nếu mình không tìm về chùa Thiếu Lâm thì thật là kẻ vong ân phụ nghĩa. Ta đành trở về để lãnh tội trước phương trượng và sư phụ mới phải lẽ.
Hư Trúc nghĩ vậy rồi nói rõ cho bốn cô hầu cùng quần nữ chín bộ hiểu rõ căn nguyên ý muốn xuống núi ngay hôm đó.
Mọi việc trong cung Linh Thứu do thủ lĩnh chín bộ là Dư bà cùng bọn Thạch tẩu xử lý. Bốn cô hầu muốn đi theo phục dịch, nhưng Hư Trúc ngăn lại nói:
- Nay ta quay về chùa Thiếu Lâm làm lại hoà thượng. Trong thiên hạ có nhà sư nào đem tỳ nữ đi theo bao giờ?
Hư Trúc nói hai, ba lần, bốn cô hầu vẫn chẳng tin lời. Y liền lấy dao cạo, cạo trọc đầu nhẵn bóng. Bốn cô không biết làm sao cản Hư Trúc được nên đành cùng quần nữ chín bộ tiễn chân Hư Trúc xuống núi. Quần nữ chỉ đành gạt lệ chia tay.
Hư Trúc thay đổi quần áo thày tu chùa Thiếu Lâm mặc vào mình rồi thi triển cước bộ chạy về phía núi Tung Sơn.
Dù ròng rã bốn ngày, dọc đường y không dám dây đến chuyện người ngoài. Vả lại y mặc áo hoà thượng thì dù có gặp đạo tặc cũng chẳng ai đánh y làm chi. Từ cung Linh Thứu về đến chùa Thiếu Lâm, Hư Trúc không có sự gì xảy ra ở dọc đường.
Hư Trúc vừa nhìn thấy mái ngói vàng khè chùa Thiếu Lâm, trong lòng đã nhộn nhạo lên bao mối cảm khái. Y nghĩ tới mấy tháng trời vắng mặt tại ngôi chùa yêu quý này, mình đã phạm vào không biết bao nhiêu thanh quy giới luật thì trong lòng vô cùng hổ thẹn. Y cảm thấy tâm thần xao xuyến chẳng hiểu phương trượng và sư phụ có tha thứ và cho mình trở lại Phật môn không.
Vào cửa sơn mãn rồi, Hư Trúc tìm đến bái kiến sư phụ Tuệ Luân.
Tuệ Luân thấy y trở về đột ngột thì không khỏi sửng sốt, cất tiếng hỏi:
- Ta sai mi cầm thơ đi sao đến hôm nay mới trở về?
Hư Trúc nằm phục xuống đất, trong lòng tê tái, bất giác khóc rống lên, miệng nghẹn ngào:
- Sư phụ! Ðệ tử... tội thực đáng chết. Xuống núi rồi không biết trì thủ... để đến nỗi không giữ được giáo huấn của sư phụ.
Tuệ Luân biến sắc hỏi:
- Sao, sao? ... Ngươi đã nhiễm phải tanh hôi rồi ư?
Hư Trúc thú thật:
- Dạ, chẳng những đệ tử đã ăn mặn mà thôi!
Tuệ Luân không bình tĩnh được lớn tiếng hỏi:
- Quân nghiệt súc đáng chết này!... mi uống rượu rồi ư?
Hư Trúc đáp:
- Chẳng những đệ tử uống rượu, mà còn say khướt nữa.
Tuệ Luân buông một tiếng thở dài ảo não, hai dòng lệ tuôn rơi nói:
- Thuở nhỏ ta thấy mi tính nết thực thà trung hậu. Thế mà mới đi vào thế giới phồn hoa không lâu tại sao đã bị chìm đắm ngay. Hỡi ôi!...
Hư Trúc thấy sư phụ thương tâm thì lại càng sợ hãi nói:
- Ðệ tử còn phạm vào nhiều giới luật tệ hơn nữa...
Y chưa kịp nói phạm sát giới, sắc giới thì đột nhiên hai hồi chuông khánh nổi lên làm gián đoạn. Hai hồi chuông khánh này là để triệu tập chư tăng về hàng chữ Tuệ.
Tuệ Luân lập tức đứng lên lau nước mắt nói:
- Mi phạm giới nhiều quá, ta không còn cách nào che chở cho mi nữa. Mi... mi tự đem thân đến giới luật viên mà chịu tội đi! Ta e rằng chính ta đây cũng phải vì ngươi mà chịu trách nhiệm.