Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 103 : Chùa thiếu lâm triệu tập quần tăng

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Tuệ Luân nói xong cầm lấy lưỡi giới đao treo ở trên tường lật đật đi ngay.



Hư Trúc đến trước giới luật viện khom lưng bẩm:



- Ðệ tử là Hư Trúc đã vi phạm giới luật thanh tu, khẩn cầu chưởng luật Trưởng lão ban hình phạt.



Hư Trúc hô luôn hai lần, trong viện có một nhà sư đứng tuổi bước ra lạnh lùng nói:



- Thủ toà Trưởng lão cùng chưởng luật sư thúc chưa rảnh để nghe ngươi nói. Ngươi hãy quỳ xuống đó mà chờ.



Hư Trúc khép nép vâng lời quỳ ngay xuống. Y quỳ từ giữa trưa cho đến lúc trời tối mà chẳng có một ai thèm hỏi tới. May mà nội công y thâm hậu nên quỳ nửa ngày trời chẳng ăn uống gì vẫn chưa mỏi mệt chút nào.



Bỗng bên tai nghe tiếng chuông chiêu mộ thu không. Giờ cúng Phật buổi tối đã bắt đầu. Hư Trúc miệng nhẩm kinh sám hối.



Bỗng một nhà sư trẻ tuổi đi tới nói:



- Hư Trúc! Mấy bữa nay trong chùa có nhiều việc trọng đại, các vị trưởng lão chưa rỗi để xử việc ngươi. Ta coi bộ ngươi quỳ mọp niệm kinh có vẻ chân thành sám hối. Thôi bây giờ ngươi hãy tạm thời đến vườn rau bón phân. Khi nào các vị trưởng lão rảnh việc sẽ kêu ngươi đến hỏi tình hình, tuỳ theo tội nặng nhẹ để xử phạt.



Hư Trúc kính cẩn đáp:



- Dạ. Ða tạ tấm lòng từ bi của sư huynh.



Rồi chắp tay thi lễ xong mới đứng lên.



Y nghĩ bụng:



- Chưa thấy có lệnh đuổi mình ra khỏi chùa lập tức thì hãy còn hy vọng.



Hư Trúc ra đến vườn rau. Y tìm đến nhà sư coi vườn là Duyên Căn nói:



- Thưa sư huynh! Tiểu tăng là Hư Trúc phạm giới luật bản môn, có lệnh truyền phạt ra đây gánh phân bón rau.



Nguyên Duyên Căn tư chất tầm thường đã chẳng lãnh hội được nghĩa thiền, mà luyện võ công cũng không tiến bộ. Y chỉ thích làm những việc vặt. Khu vườn rau này rộng tới hai trăm mẫu, nhân công có đến bốn chục người. Y cai quản bọn này với tác phong hống hách.



Mỗi khi gặp nhà sư nào do giới luật viện xử phạt vào vườn rau làm công, Duyên Căn lại càng làm oai làm phước.



Y vừa nghe Hư Trúc nói thì trong bụng cả mừng hỏi ngay:



- Ngươi phạm giới luật gì?



Hư Trúc đáp:



- Tiểu tăng phạm rất nhiều giới cấm không thể nói một lời hết được.



Duyên Căn tức giận nói:



- Tại sao một lời lại không nói hết được? Ta khuyên ngươi nên thú thật đi, cho ta biết rõ đầu đuôi. Ðừng nói ngươi chỉ là một chức tiểu hoà thượng cỏn con mà ngay thủ toà viện Ðạt Ma La Hán Ðường, hễ bị phạt đến vườn rau làm công ta cũng hỏi cho biết rõ. Chẳng ai lại dám bướng bỉnh. Ta trông bộ mặt ngươi đỏ lừ, trắng phớ, nhất định là hay ăn vụng thịt rồi. Có phải thế không?



Hư Trúc đáp:



- Chính phải!



Duyên Căn nói:



- Hừ! Ta đoán không sai mà! Không chừng ngươi còn uống rượu nữa. Ðừng có mà cãi bướng! Lừa dối ta không phải chuyện dễ đâu!



Hư Trúc nói:



- Chính phải! Một hôm tiểu tăng uống rượu đến say mèm không còn biết trời biết đất gì nữa.



Duyên Căn cười nói:



- Ha ha! Ngươi thật là lớn mật! Cơm no rượu say rồi tất còn nảy lòng chim dạ thú. Thế là tám chữ sắc tức thị không, không tức thị sắc, ngươi bỏ sau gáy rồi. Chắc đầu óc ngươi còn nghĩ tới nữ sắc phải không, mà không phải một lần, có thể đến bảy tám lần mới đúng.



Hắn nói bằng giọng rất sắc bén.



Hư Trúc thở dài đáp:



- Tiểu tăng không dám nói dối sư huynh. Chẳng những nghĩ tới mà thôi, lại còn phạm vào sắc giới nữa.



Duyên Căn rất lấy làm đắc ý, tự cho mình có con mắt tinh đời, lớn tiếng mắng để ra oai:



- Tên tiểu hoà thượng kia! Mi thật là lớn mật! Dám làm bại hoại đến danh dự của chùa Thiếu Lâm ta. Trừ sắc giới, ngươi còn phạm tội gì nữa không? Hay còn đi ăn cắp tiền bạc của người để tiêu xài, hoặc đánh nhau cãi nhau với ai nữa?



Hư Trúc cúi đầu đáp:



- Tiểu tăng đã giết người, mà không phải chỉ giết có một người.



Duyên Căn cả kinh sắc mặt tái mét, lùi lại ba bước.



Trước nay y chỉ quen khinh khi người hiền lành mà rất sợ hãi kẻ hung ác, nên vừa nghe Hư Trúc nói đến giết người mà lại giết nhiều người nữa là khác, thì sợ run lên bần bật, chỉ lo Hư Trúc nổi cơn điên mà động thủ thì chắc mình không địch nổi. Y liền cố trấn tĩnh, đổi giọng niềm nở nói:



- Võ công là điều thứ nhất được thiên hạ ưa chuộng. Ðã luyện võ thì khó lòng giữ khỏi lỡ tay giết người. Chắc bản lãnh của sư đệ đã rất mực cao cường.



Hư Trúc đáp:



- Nói ra càng thêm hổ thẹn. Nhưng võ công của tiểu đệ học được của bản môn đã hoàn toàn tiêu tan hết. Hiện giờ trong mình tiểu đệ không còn lại một chút gì gọi là công phu của phái Thiếu Lâm nữa.



Duyên Căn cả mừng nói:



- Thế thì càng hay! Thế thì càng hay!




Ai nấy đều tự hỏi:



- Chẳng lẽ lão đến đây để tầm cừu?



Huyền Từ vốn là người rất bình tĩnh, đáp bằng một giọng ôn hoà:



- Té ra sư huynh ngày trước đã từng đến chùa Thiếu Lâm để xuất gia đầu Phật. Tất cả chùa chiền khắp thiên hạ đều là một nhà. Nay sư huynh từ chùa Thanh Lương dời gót tới đây, đã là Phật môn đệ tử ai không sùng kính? Ngày trước chùa Thiếu Lâm chưa dám tiếp nạp thành đắc tội với sư huynh. Vậy tiểu tăng xin nghiêng mình tạ lỗi, song cũng vì thế mà sư huynh đi lập một cơ sở khác đặng đem hoằng pháp phổ độ chúng sinh, làm nên công nghiệp rất lớn cho nhà Phật. Câu chuyện ngày trước chẳng qua chỉ là một trường nhân duyên trong cõi u minh xếp đặt.



Huyền Từ nói xong hay tay chắp để trước ngực cung kính thi lễ.



Thần Quang Thượng Nhân đáp lễ rồi nói:



- Sở dĩ ngày trước tiểu tăng đến bảo tự để cầu giới cố nhiên là ngưỡng mộ bảo tự đã đứng đầu võ lâm trong mấy trăm năm. Thiên hạ còn đồn chùa Thiếu Lâm rất nghiêm minh mà xử sự rất công bằng ngay thẳng...



Lão nói tới đây đột nhiên đảo mắt phóng tia sáng ra bốn mặt rồi ngửng đầu nhìn lên pho tượng Phật tổ kim thân trên Ðại hùng bảo điện, lạnh lùng tiếp:



- Ngờ đâu việc đời thường chỉ có hư danh ít khi thấy thực sự. Nếu tiểu tăng biết thế này thì năm ấy cũng chẳng đến chùa Thiếu Lâm làm chi cho mất công.



Thần Quang Thượng Nhân vừa dứt lời thì hết thảy hơn năm trăm nhà sư chùa Thiếu Lâm đều biến sắc, nhưng tại đây giới luật rất nghiêm, tuy ai nấy đều căm phẫn mà tuyệt chẳng ai dám lên tiếng.



Huyền Từ phương trượng bình tĩnh nói:



- A di đà Phật! Sao sư huynh lại nói vậy? Nếu tệ tự từ trên xuống dưới có ai làm việc sai quấy thì xin sư huynh cứ nói rõ. Kẻ có tội phải chịu trừng phạt mà phạm lỗi lầm thì phải sửa đổi. Lời sư huynh nói ra để mạt sát danh dự chùa Thiếu Lâm như vậy há chẳng thấy quá ru?



Thần Quang Thượng Nhân hỏi lại:



- Xin hỏi sư huynh: Cửa Phật phải chăng là chốn quan nha hay là ổ giặc cướp?



Huyền Từ lạnh lùng nói:



- Tiểu tăng chưa thể hiểu được lời nói của sư huynh có ngụ ý gì. Xin sư huynh chỉ thị cho.



Thần Quang đáp:



- Chốn quan nha bắt người giam cầm, còn ổ đạo tặc thì bắt người để lấy tiền chuộc, đó là những việc tầm thường. Chùa Thiếu Lâm đã chẳng phải chốn quan nha, lại không là ổ giặc cướp mà sao tự ý bắt giam người ngoài không thả cho về. Tiểu tăng xin hỏi lại sư huynh: Chùa Thiếu Lâm làm những việc cường hung như vây có xứng đáng với bốn chữ Phật môn thiện địa không?



Huyền Từ đưa mắt nhìn nhà sư thứ tư ngồi phía dưới Thần Quang nghĩ thầm:



- Nhà sư này rậm râu sâu mắt, môi thâm da thiết bì, ta dã ngờ hắn không phải là một nhà sư ở Trung Nguyên, té ra quả nhiên y là một vị hòa thượng nước Thiên Trúc. Ðương nhiên y vì muốn đòi Ba La Tinh mà đến đây. Nhưng không hiểu tại sao y kéo cả Thần Quang chùa Thanh Lương này cùng đến làm chi?



Huyền Từ nghĩ vậy rồi hỏi:



- Thưa sư huynh! Tiểu tăng có điều chưa hiểu kính xin sư huynh chỉ giáo: Giả tỷ có người ngoài đến chùa Thanh Lương trên Ngũ đài sơn xem trộm kiếm kinh về Phục Ma Kiếm trong Phục Hổ quyền phái cùng những môn ảo diệu bí mật về Tâm, ý, Khí, Hỗn nguyên công, Phổ lan trượng pháp của quý tự thì sư huynh xử trí ra sao?



Thần Quang cười ha hả quay lại nhìn nhà sư môi thâm mắt trắng da thiết bì nói:



- Huyền Từ đại sư chưa bị đánh đã cung xưng, tự mình thú nhận là có ra lệnh bắt giam Ba La Tinh sư huynh ở tại chùa Thiếu Lâm rồi.



Nguyên nhà sư môi thâm da thiết bì kia chính là Triết La Tinh, sư huynh của Ba La Tinh. Ngày nọ y cưỡi rắn đến Trung Nguyên rồi gặp Du Thản Chi cùng Cưu Ma Trí và bị một phen nhục nhã cắm đầu quay về Thiên Trúc.



Dọc đường hắn gặp một vị lão tăng ở Trung Nguyên tay cầm thuyền trượng chăm chú nhìn hắn. Triết La Tinh đang lúc căm tức đầy ruột, liền quát bảo vị lão tăng nhường lối. Hắn thốt ra những lời rất vô lễ.



Vị lão tăng kia là người tính nóng như lửa, tức thì quay lại mắng trả.



Hai bên trước còn đấu khẩu sau đấu võ. Cuộc đấu kéo dài đến một giờ không phân cao thấp. Công lực hai người đều có chỗ sở trường riêng mà đánh nhau bằng binh khí cũng chống chọi nhau chẳng ai hơn ai.



Trận đấu kéo dài đến lúc hoàng hôn thì vị lão tăng quát bảo dừng tay rồi nói:



- Phiên tăng kia! Võ công của ngươi rất cao, đáng tiếc là ngươi nóng tính không trấn tĩnh được.



Triết La Tinh nói:



- Ngươi với ta kẻ bảy lạng người nửa cân chẳng ai hơn ai!



Hắn học mót được mấy câu hoa ngữ thành ra nói sai. Ðáng lý phải nói kẻ tám lạng người nửa cân thì hắn lại nói kẻ bảy lạng người nửa cân.



Vị lão tăng rất lấy làm kỳ hỏi:



- Sao ngươi lại bảo kẻ bảy lạng người nửa cân?



Triết La Tinh đỏ mặt lên nói:



- Ồ! Ta nói lầm kẻ chín lạng người nửa cân



Vị lão tăng liền cười ha hả nói:



- Ta dạy cho ngươi hay: Tám lạng mới là nửa cân. Có một câu nói thông thường của người Trung Nguyên chúng ta mà ngươi còn chưa rành. Về học thêm mấy năm nữa rồi sẽ đến nói chuyện bằng Hoa ngữ với ta cũng chưa muộn.



Nguyên Triết La Tinh và Ba La Tinh cố ý đến Trung Nguyên để lấy lại bản kinh của nước Thiên Trúc, nên ráng học tiếng Trung Hoa, nhất là những câu tục ngữ. Nhưng hắn chỉ nhớ thấp thỏm không rành mạch nên mới có sự lầm lẫn như thế.



Hai nhà sư vốn không thù oán, đánh nhau nửa ngày rồi sinh ra mến tài nhau giới thiệu tên họ.



Vị lão tăng đó pháp danh là Thần Âm và là sư đệ Thần Quang phương trượng chùa Thanh Lương.



Thần Âm lại hỏi Triết La Tinh qua Trung Hoa có việc gì? Thì Triết La Tinh nói là: Sư đệ hắn là Ba La Tinh qua Trung thổ đến chùa Thiếu Lâm để đưa thơ rồi không hiểu vì lẽ gì lại bị chùa Thiếu Lâm bắt giữ, không thả cho về.



Nguyên Thần Âm là người hiếu sự, lại thấy uy danh chùa Thiếu Lâm đồn đại xa gần thì trong lòng không phục. Hắn còn có ý khoe khoang ông bạn mới kết giao liền nói:



- Sư huynh ta là Thần Quang bản lãnh phi thường, thiên hạ vô địch, chẳng coi chùa Thiếu Lâm vào đâu. Vậy ta đưa ông bạn đến yết kiến sư huynh ta. Chắc chắn y sẽ có cách cứu được sư đệ cho ông bạn.