Lục Thiên Hệ Thống

Chương 32 : Rời Đấu Khí, tới Đấu La! Tam sinh võ hồn, ta là con Rồng cháu Tiên!

Ngày đăng: 03:21 08/08/20

Chap 32:
Tiêu gia, tại một biệt viện...
- Linh Nhi, thực là phải qua Đấu La đại lục sao?
- Ân, ca ca. Qua đó hệ thống sẽ giúp ca có được võ hồn, quay về đây cũng xem như là linh hồn thủ đoạn, tăng cường chiến lực rất lớn a!
Ngồi bệt giữa sàn biệt viện, Lăng Phong nhìn lấy bên ngoài đám thê tử nô đùa với nhau mà không khỏi có chút chạnh lòng, bởi lẽ hắn sẽ phải tạm xa nơi đây, đi tới Đấu La đại lục nhằm đạt được võ hồn. Đấu La đại lục tu luyện hồn lực thông qua võ hồn, nếu quy đổi qua Đấu Khí đại lục thì sẽ là linh hồn lực, thậm chí là tinh khí thần ba loại.
Thiên tài vì sao gọi thiên tài? Đó là do tinh khí thần luôn luôn tràn đầy khiến tu luyện luôn luôn thông thuận, linh hồn lực càng lớn, linh hồn càng lớn mạnh khiến ngộ tính tăng lên rất nhiều, cảm ngộ thiên đạo tăng lên thực lực lại càng dễ dàng. Hiện Lăng Phong cần gấp rút tăng cường thực lực, một là vì Đấu Thánh thẳng tiến mà chính thức rước Huân Nhi nha đầu về nhà. Đùa chứ cô nàng tựa một cái tiểu tinh linh, hết khiêu lại dụ mà hắn không thể ăn, sống làm sao? Cái thứ hai, cũng là cái quan trọng nhất, là vì...
- Lão tặc thiên kia hắn đang ở Đấu La đại lục...
Đúng, chỉ thế thôi. Lăng Phong hắn ngông nghênh thành tính, đời nào chịu khuất nhục mà vẫn nhịn? Lần trước xém bị lão đánh chết, chẳng phải là do tu vi vừa ngưng thực chưa ổn định, phát huy chẳng nổi ba thành lực lượng ư? Giờ cho đánh lại, hắn tự tin có thể ung dung thoát đi mà khiến lão ta ăn đủ. Bởi thế, tới Đấu La đại lục cũng xem như xử lý nốt vướng bận a. Đúng vậy, chỉ thế thôi, ta không có vì mỹ nữ bên đó đâu á, hắc hắc!
Hung ác cắn răng một cái, Lăng Phong quay tới Linh Nhi gật đầu:
- Linh Nhi, đi thôi...
- Đã rõ ca ca! Đấu La đại lục, truyền tống sau 10,9,8...1,0. Bắt đầu truyền tống!
Dứt lời, hình bóng Lăng Phong bỗng vụt đi mà biến mất khỏi căn phòng, không, biến mất khỏi Đấu Khí đại lục. Đám thê tử hắn người tu luyện, người nô đùa ngoài sân thấy khí tức của hắn đột ngột biến mất nhịn không được mà lao vào phòng tìm kiếm, cũng may còn có bức thư để lại không chắc bọn họ đều hoá điên.
Đọc lấy bức thư Lăng Phong viết cho từng người, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, giống đều chỉ có tình yêu và nỗi nhớ nhung, rõ nhất là Huân Nhi. Chỉ thấy nàng tay nắm chặt bức thư, hai hàng lệ không biết chảy từ khi nào, nỉ non:
- Ca ca, Huân Nhi sẽ không để ngươi chịu một mình a! Đợi Huân Nhi thức tỉnh huyết mạch, tu một mạch lên Đấu Thánh xem ai còn dám cản trở hai ta? Tới lúc đó, coi như phụ thân muốn cản, Huân Nhi cũng muốn treo hắn lên đánh a...
Đáng thương Cổ Nguyên không hay biết gì mà liên tục lạnh gáy không rõ lý do, Lăng Phong ở đây chắc cũng không nhịn được mà vỗ mặt mình mấy cái, thầm nghĩ bản thân làm gương xấu a! Khiến cô gái nhỏ đây học xấu, thật tội lỗi, tội lỗi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đấu La đại lục, Thiên Đấu đế quốc, Thánh Hồn tân thủ thôn...
- A! Phong ca, ta đầu hàng rồi còn không được sao? Mau mau buông tay a!
- Hà hà, tiểu tử thối, còn dám lấy ca ra thử nghiệm ám khí? Nên đánh!
Tại một cái sân nhỏ, hai cái hài tử tầm 5-6 tuổi chính đang ẩu đả một trận, nếu không muốn nói là...một bên bị đánh, mà bị đánh cho thành đầu heo. Hai hài tử ấy, một cái thân thể như đã 10 tuổi rất ra dáng tiểu soái ca, một cái trương mặt bình thường, có chút gầy chính đang bị người trước đánh thành đầu heo mà không ngừng xin tha. Đánh cho gầy hài tử chán chê, tuấn tú hài tử phủi phủi tay đứng dậy mà lẩm bẩm như độc thoại:
- Linh Nhi, tới bao giờ ta mới lên 6 a?
- Ca ca, ngày mai là lên 6, nhẫn nại nốt a...
Tuấn tú hài tử không ai khác ngoài Lăng Phong, bởi hệ thống mà hắn rơi vào Đấu La đại lục, biến thành một cậu ấm con nhà phú hộ trong Thánh Hồn thôn, cha mẹ mất sớm nên được thừa kế tài sản. Còn đứa bé bị đánh thành đầu heo á? Đường Tam chứ ai vào đây, từ lúc làm quen hai năm trước hai người là đôi huynh đệ chí thân, bình thường luyện võ, ăn ngủ cùng nhau, thân tới nỗi Huyền Thiên bảo lục Đường Tam hắn cũng muốn đưa Lăng Phong luyện cơ mà bị từ chối, chỉ luyện về độc và ám khí. Nhà Lăng Phong là cái phú hộ, tiền tài không dưới mười vạn kim hồn tệ, bình thường còn bao nuôi cả hai cha con Đường Tam cơ.
Đường Hạo cũng không từ chối, vì vậy mà triệt để ném cái nghề thợ rèn qua một bên, Đường Tam cũng vì vậy mà có cái lò luyện khí cho riêng mình, cơ thể vốn gầy gò ốm yếu nay cũng đã đầy đặn hơn, dù vậy vẫn thua Lăng Phong như thường.
Thua là đúng thôi, có đứa trẻ nào mà tiên thiên phong hào đấu la hồn lực, lực lượng thân thể sánh mười vạn năm hồn thú? Không có, trừ tên quái thai Lăng Phong ra! Hắn trùng sinh thành một đứa bé, cơ mà linh hồn, thân thể lực lượng vẫn không có thay đổi, có chỉ là...tiểu đệ đệ nhỏ bớt vài vòng, hại hắn ngày đêm đau đớn mà tìm cách phóng đại tiểu huynh đệ lên, cơ mà đó là câu chuyện khác....
Ngày hôm sau, Võ Hồn điện giác tỉnh đoàn đã tới Thánh Hồn thôn, lần lượt thức tỉnh võ hồn cho con em toàn thôn, tiếc là toàn phế võ hồn, không phế cũng không có hồn lực. Nhanh chóng còn lại hai huynh đệ Đường Tam, Lăng Phong đẩy hắn tiến lên:
- Tiểu Tam, ngươi lên trước!
Đường Tam nghe vậy mà đen mặt lại, quay lưng nhìn Lăng Phong:
- Phong ca, đừng gọi tiểu Tam được không? Ta thấy có chút...
- Tiểu Tam, thức tỉnh võ hồn mau lên!
- ....
Thở dài chịu trận, Đường Tam đặt tay lên thức tỉnh thạch. Tức thì một luồng sáng vụt lên, Tố Vân Đào thức tỉnh sư mắt vừa sáng lên lại tắt ngóm, trong đáy mắt đầy sự tiếc nuối. Vì sao ư? Vì cái Tiên thiên mãn hồn lực Lam ngân thảo trước mặt chứ sao? Thật lãng phí a!
Đường Tam lúc này mới bước xuống, tay trái cố che lấy ấn ký cây chùy bên tay phải, nhìn Lăng Phong vẫn tươi cười nói:
- Phong ca, tới ngươi a!
- Rồi rồi, để đó ca tới...
Vỗ vai Đường Tam một cái, Lăng Phong lười biếng lết xác lên thức tỉnh đài. Chạm nhẹ tay một cái, một chùm sáng cực mạnh bắn tới, hư ảnh một đôi mắt với đồ án kì dị đang lơ lửng giữa trời. Đôi mắt ấy không hề xa lạ với Lăng Phong, thậm chí rất quen thuộc. Nó chính là...
- Luân Hồi nhãn...(Rinnegan)
Tố Vân Đào, Đường Tam với mấy tiểu thí hài trợn mắt lên mà thấy tiên thiên mãn hồn lực đồng võ hồn trước mặt, không ai để ý tới cánh tay Lăng Phong lúc này đang có hai cái hình ấn, một cái là một đầu kim sắc ngũ trảo cự long, đầu còn lại, một bóng ảnh xinh đẹp như một vị tiên nữ ở trên đó...
- Thú vị, ta là tam sinh võ hồn a? Mà từ từ đã, Long, Tiên...lẽ nào...
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn một trận cuồng tiếu:
- Hắc hắc, tổ tiên phù hộ, con dân đất Việt chúng ta quả thực là con Rồng cháu Tiên a! Ha! Ha!
Một bên Linh Nhi liên tục vỗ trán, thầm nghĩ xem ca mình hắn trộm đâu lắm vận khí thế không biết. Phải biết thức tỉnh võ hồn như này, vận mệnh chi tử cũng có chút thiếu đâu? Hắn lại rút như cân đường hộp sữa vậy, người so với người thật tức chết a!