Lục Thiên Hệ Thống
Chương 33 : Bị vá bớt hack, tới Nặc Đinh học viện!
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chap 33:
- Phong ca, Lam ngân thảo thực rất yếu sao?
Một đường về nhà, Đường Tam cứ bám lấy Lăng Phong mà hỏi, bởi lẽ thấy Tố Văn Đào các loại một bộ tiếc hận hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Lăng Phong thấy vậy thở dài mà vỗ vai hắn, vô sỉ mượn tạm câu của Đại sư mà nói:
- Đường Tam, trên đời này không có võ hồn phế vật, chỉ có hồn sư phế vật. Vả lại...
Nói tới đây, hắn cười gian nhìn tiểu Tam:
- Vả lại, ngươi không phải còn cái võ hồn nữa ư? Chùy, nếu ta nhớ không lầm...
Đường Tam nghe vậy chợt giật mình, bản năng lấy tay che đi ấn ký cây chùy mà nhìn hắn, nửa ngày trời mới thốt được lời:
- Phong ca, sao ngươi biết?
Lăng Phong không trả lời, ôm lấy Đường Tam vào lòng mà xoa đầu hắn:
- Thật là, ngươi có song sinh võ hồn thì cũng là đệ đệ ta, nhớ không?
Đường Tam khoé mắt ươn ướt, kiếp trước cô nhi hắn đời nào cảm nhận được tình thương gia đình? Kiếp này, tuy hắn có ba ba Đường Hạo, nhưng hắn thật đáng làm cha? Không ngày nào không say trong rượu, Đường Tam hắn thậm chí trước khi gặp Lăng Phong cơ hồ không có một bữa ăn no, không phải do nghèo mà do tiền đều để ba ba hắn mua rượu. Cơ mà không để Đường Tam kịp tỏ lòng cái gì, Lăng Phong chợt cười, bản thân phóng thích ra ba luồng ánh sáng.
- Với lại, song sinh võ hồn đã là gì chứ? Ca ca ngươi nhưng là cái tam sinh võ hồn, hắc hắc! Ngươi xem, ca có ngưu bức không? Ha ha!
- Ách, ngưu, Phong ca ngươi thật ngưu a!
Đường Tam triệt để cạn lời, nội tâm hò hét trả ta xúc động vừa nãy đây mấy chục lần, cơ mà vốn biết tính Lăng Phong hắn cũng không nói gì thêm. Lăng Phong á, một tên luôn thích tùy ý làm theo sở muốn, coi nhẹ giáo nghĩa nhưng lại trọng tình trọng nghĩa. Như cách đây vài năm, Đường Tam nhà hắn đều đã chuyển vào biệt viện của Lăng Phong ở, được chu cấp hắn không còn ở cảnh quần rách áo vá, bữa được bữa đói như khi xưa. Hắn không hoài nghi Lăng Phong có ý gì, bởi lẽ trên thân hắn có gì Lăng Phong cần? Công pháp ám khí các loại người ta còn chê không học, thỉnh thoảng còn ném hắn tí thành tổ ong kia!
Sở dĩ Lăng Phong hắn mời nhà Đường Tam vào ở cũng là do thực tâm, bởi thế lão già đời Đường Hạo hắn mới chịu vào ở. Lừa dối ư? Không có, Lăng Phong hắn ghét nhất dối gạt tình cảm giữa người với người, nếu phải làm thì hắn sẽ vẫn làm nhưng tuyệt không có người hắn công nhận.
Dây dưa cả buổi cũng về tới gia, hai người chia tay về lại phòng mình. Vừa vào phòng, Lăng Phong nhịn không được gọi tới Linh Nhi:
- Linh Nhi, giải thích cho ta về võ hồn của ta đi? Ta cảm thấy chúng nó có hơi khác thường...
- Ân, ca ca. Võ hồn của ngươi vốn chỉ có thể xem như là một cái: bản thể võ hồn, cơ mà hồn lực không đủ nên võ hồn bị chia làm hai cái: long và tiên, bởi thế nên hai võ hồn đều dùng chung hồn hoàn với nhau.
- Còn Rinnegan vốn không từ cơ thể ngươi mà sinh, bởi lẽ đó nghiêm túc mà nói nó không tính là võ hồn, tại nó không có hấp thu được hồn hoàn. Tuy vậy, ca vẫn dùng được tùy ý, hồn hoàn thì ca tự biến ảo ra để nhìn là đủ. Sẵn nói luôn, hồn lực của ca hiện mới có 10, hấp thu đủ hồn hoàn thì sẽ từ từ hồi phục thẳng cho tới 97 cấp, tương ứng với Thất tinh Đấu hoàng thực lực...có cái quỷ! Đây là hồn lực, Linh giai linh hồn lực đủ cho ca lên 60 thôi, còn lại tự túc lên cấp a! Thân thể lực lượng và Rinnegan vẫn như cũ không bị ảnh hưởng, bởi thế nên có tên Phong Hào Đấu La nào không có mắt tới thì ca cứ việc xử lý! Dị hoả sẽ tạm dùng linh hồn lực, đấu kỹ không thể dùng.
Lăng Phong một bộ mộng bức, thầm nghĩ cái Tiên thiên Phong hào đấu la của ta đâu? Mà nghĩ lại, hắn cũng hơi quá tham. Các tiền bối xuyên việt khi trước mấy ai bật hack được như hắn, thế còn không biết đủ? Còn đấu kỹ nha, không cần đến mức xài, nội cái thân thể với Rinnegan đủ hắn mặc sức quậy tung map, ngán mỗi tụi nhất cấp thần trở lên thôi a!
Linh Nhi cứ một mực nhìn Lăng Phong như muốn nói điều gì mà không nói được, hại hắn phải đè ra chọc cho nàng cười lăn cười bò mới chịu nói.
- Haha, ca ca tha mạng! Chuyện là...Thiên mệnh Thánh hồ huyết mạch của ngươi...biến mất rồi!
- Cái gì???
- Ca ca bình tĩnh, bởi lẽ huyết mạch của ca vốn không phải nó, tại hệ thống lúc đó bị lỗi nên mới hiển thị như thế thôi a...
Lăng Phong vỗ trán, thầm nghĩ hệ thống ngươi con bà nó hố cha! Cơ mà cũng không thể đổ lên Linh Nhi, hắn đành thở dài:
- Thế? Huyết mạch ta đây là cái thứ gì?
Linh Nhi tay chỉ vào hư ảnh võ hồn phía sau lưng hắn
- Hả? Long, Tiên?
- Chính xác là ngươi mang Long Tiên Thánh Thể, huyết mạch Long Tiên chảy đậm trong thân a! Nếu ca để ý, ba cái huyết mạch, thể chất cũ đều tiêu biến sạch rồi, tại tụi nó cả!
Lăng Phong tức thì mở lại bảng trạng thái, một cái bảng quen thuộc đập vào mắt hắn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lục Thiên Hệ Thống
Chủ nhân: Lăng Phong
Cấp độ: 10 (Map Đấu La)
Huyết mạch: Long Tiên
Thể chất: Long Tiên thánh thể
Võ hồn: Bản thể võ hồn: Long Tiên nhất thể (bị chia đôi), Rinnegan (Ma nhãn)
Hồn kỹ: Bạo điểu ấn, Thông thiên sát
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Linh Nhi, sao điểm danh vọng không thấy, với lại bảng trạng thái lại thay đổi?
- Ca ca, tùy nơi mà bảng trạng thái thay đổi theo. Còn điểm danh vọng đã bị hủy, thay vào là mỗi ngày ca có quyền đòi hỏi hệ thống ba thứ tùy vào giá trị, có thể tích lũy.
- Còn hai cái đấu kỹ bựa d*m này nữa? Sao nó còn ở đây?
- Ca ca, nó vốn không phải đấu kỹ nha, ca cứ biết rằng nó xài đâu cũng được...
- Còn cái huyết mạch, thể chất kia?
- Huyết mạch, thể chất đều như nhau, khiến ca tư chất như đứng đầu tiên nhân, thân thể tố chất tựa cao quý nhất long! Đặc biệt, long tiên hai thứ tựa hai cái sinh mạng, trừ phi nội một chén trà giết được ca hai lần liên tiếp, bằng không mất một cái, cái kia tự chuyển đổi lại. Phải biết, thân thể này được truyền thừa bởi hai vị thủy tổ con dân huynh, Long Thần Lạc Long Quân với Tiên Hậu Âu Cơ, ca ngươi phải hảo hảo cảm tạ a!
- Rồi rồi....
Lăng Phong vuốt trán, thầm nghĩ bản hack bị vá bớt nhưng cũng không làm gì được. Chán chường ngã lên giường, hắn chìm dần vào giấc ngủ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, ăn mặc tươm tất lão Kiệt Khắc dẫn hai người Lăng Phong đi Nặc Đinh học viện báo danh. Thánh Hồn thôn, nhờ Lăng Phong đầu tư du lịch với nhiều sáng kiến, nhất là cái phiên bản "Hồn phá thương khung" mà hắn tự chế được lan truyền khiến thôn giàu có lên trông thấy, bởi lẽ đó ai cũng tôn trọng hắn dù vẫn nhỏ tuổi. Dắt nhau lên học viện nộp hai cái kim tệ, rất nhanh hai người được nhập học, đang đứng chờ thủ tục nhận phòng.
- Hai vị tiểu huynh đệ này, các ngươi nhập học quá muộn nên đã hết phòng rồi. Hay các ngươi ở tạm phòng công độc sinh, lát chúng ta tới sửa sang qua với đưa thêm đồ dùng cho các ngươi ở?
Viên quản lý ký túc xá nhìn qua cuốn sổ một lát vội áy náy nhìn hai người Lăng Phong, chợt cúi đầu xin lỗi. Bọn hắn vốn cũng không quá quan tâm, với lại thấy viên quản lý thật hết cách cũng không muốn làm khó, một đường ôm đồ tới phòng. Cũng may "cha mẹ" Lăng Phong còn để lại đôi ba cái hồn đạo giới, không hai đứa chưa cao nổi mét hai đã phải bê lấy đống đồ cao gấp đôi mình. Vừa mở cánh cửa ra, một tiểu hài tử đang giơ nắm đấm tiến về phía họ, gầm lên:
- Tiểu tử, xem chiêu! Oành!
Một tiếng vang lên, hắn bị đánh văng ra góc phòng trong tư thế chó đớp c*t. Tiện tay đấm bay hắn không ai khác ngoài Lăng Phong, lúc này cũng không hiểu sao có tên điên muốn nhảy bổ vào người mình, với một tên hài tử gần đó tính hỏi thì tên vừa bay đi chợt đứng dậy, chắp tay nói:
- Ngươi tốt, ta tên Vương Thánh, cựu lão đại của cái phòng này. Giờ ngươi đã đánh bại ta, lão đại phòng nay thuộc về ngươi.
Không để Lăng Phong kịp từ chối, Vương Thánh giơ tay áo lên, một dấu vết nắm bầm tím in trên cánh tay hắn, lúc này mới mở lời:
- Ngươi thấy đấy, lão đại phòng là người đứng ra bảo vệ công độc sinh của cái phòng này, bởi thế nên cần phải mạnh. Ta nay không còn đủ thực lực để bảo vệ tụi họ, mong ngươi đừng chối từ.
Lăng Phong gãi đầu, thở dài nói:
- Thật là, để bọn ta nói hết đã! Chúng ta thực không phải công độc sinh, tại hết phòng nên mới đến đây...
Tức thì, đám hài tử trong phòng mặt đầy buồn bã, Vương Thánh đứng đó có chút thất lạc, chưa kịp nói gì đã bị Lăng Phong vỗ vai, bá khí nói:
- Cơ mà, nhập gia tùy tục, một khi thế Lăng Phong ta sẽ làm lão đại! Đi theo ta, tuyệt không để đám các ngươi bị khi dễ!
Đám hài tử nghe vậy mà nhao nhao hò hét vui mừng, Vương Thánh tiểu tử hai mắt phiếm hồng, một bộ cảm tạ Lăng Phong không ngừng. Đường Tam không nói gì, lặng lẽ mỉm cười cho hắn giơ ngón tay cái, tự nhủ:
- Quả là Phong ca, khí chất khiến người ta cảm phục vẫn luôn có, Đường Tam ta bái phục!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P.s: chương sau drama mặn mòi, quý dị nhớ thắt chặt đai để lão tài xế tác quay gấp!!!
- Phong ca, Lam ngân thảo thực rất yếu sao?
Một đường về nhà, Đường Tam cứ bám lấy Lăng Phong mà hỏi, bởi lẽ thấy Tố Văn Đào các loại một bộ tiếc hận hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Lăng Phong thấy vậy thở dài mà vỗ vai hắn, vô sỉ mượn tạm câu của Đại sư mà nói:
- Đường Tam, trên đời này không có võ hồn phế vật, chỉ có hồn sư phế vật. Vả lại...
Nói tới đây, hắn cười gian nhìn tiểu Tam:
- Vả lại, ngươi không phải còn cái võ hồn nữa ư? Chùy, nếu ta nhớ không lầm...
Đường Tam nghe vậy chợt giật mình, bản năng lấy tay che đi ấn ký cây chùy mà nhìn hắn, nửa ngày trời mới thốt được lời:
- Phong ca, sao ngươi biết?
Lăng Phong không trả lời, ôm lấy Đường Tam vào lòng mà xoa đầu hắn:
- Thật là, ngươi có song sinh võ hồn thì cũng là đệ đệ ta, nhớ không?
Đường Tam khoé mắt ươn ướt, kiếp trước cô nhi hắn đời nào cảm nhận được tình thương gia đình? Kiếp này, tuy hắn có ba ba Đường Hạo, nhưng hắn thật đáng làm cha? Không ngày nào không say trong rượu, Đường Tam hắn thậm chí trước khi gặp Lăng Phong cơ hồ không có một bữa ăn no, không phải do nghèo mà do tiền đều để ba ba hắn mua rượu. Cơ mà không để Đường Tam kịp tỏ lòng cái gì, Lăng Phong chợt cười, bản thân phóng thích ra ba luồng ánh sáng.
- Với lại, song sinh võ hồn đã là gì chứ? Ca ca ngươi nhưng là cái tam sinh võ hồn, hắc hắc! Ngươi xem, ca có ngưu bức không? Ha ha!
- Ách, ngưu, Phong ca ngươi thật ngưu a!
Đường Tam triệt để cạn lời, nội tâm hò hét trả ta xúc động vừa nãy đây mấy chục lần, cơ mà vốn biết tính Lăng Phong hắn cũng không nói gì thêm. Lăng Phong á, một tên luôn thích tùy ý làm theo sở muốn, coi nhẹ giáo nghĩa nhưng lại trọng tình trọng nghĩa. Như cách đây vài năm, Đường Tam nhà hắn đều đã chuyển vào biệt viện của Lăng Phong ở, được chu cấp hắn không còn ở cảnh quần rách áo vá, bữa được bữa đói như khi xưa. Hắn không hoài nghi Lăng Phong có ý gì, bởi lẽ trên thân hắn có gì Lăng Phong cần? Công pháp ám khí các loại người ta còn chê không học, thỉnh thoảng còn ném hắn tí thành tổ ong kia!
Sở dĩ Lăng Phong hắn mời nhà Đường Tam vào ở cũng là do thực tâm, bởi thế lão già đời Đường Hạo hắn mới chịu vào ở. Lừa dối ư? Không có, Lăng Phong hắn ghét nhất dối gạt tình cảm giữa người với người, nếu phải làm thì hắn sẽ vẫn làm nhưng tuyệt không có người hắn công nhận.
Dây dưa cả buổi cũng về tới gia, hai người chia tay về lại phòng mình. Vừa vào phòng, Lăng Phong nhịn không được gọi tới Linh Nhi:
- Linh Nhi, giải thích cho ta về võ hồn của ta đi? Ta cảm thấy chúng nó có hơi khác thường...
- Ân, ca ca. Võ hồn của ngươi vốn chỉ có thể xem như là một cái: bản thể võ hồn, cơ mà hồn lực không đủ nên võ hồn bị chia làm hai cái: long và tiên, bởi thế nên hai võ hồn đều dùng chung hồn hoàn với nhau.
- Còn Rinnegan vốn không từ cơ thể ngươi mà sinh, bởi lẽ đó nghiêm túc mà nói nó không tính là võ hồn, tại nó không có hấp thu được hồn hoàn. Tuy vậy, ca vẫn dùng được tùy ý, hồn hoàn thì ca tự biến ảo ra để nhìn là đủ. Sẵn nói luôn, hồn lực của ca hiện mới có 10, hấp thu đủ hồn hoàn thì sẽ từ từ hồi phục thẳng cho tới 97 cấp, tương ứng với Thất tinh Đấu hoàng thực lực...có cái quỷ! Đây là hồn lực, Linh giai linh hồn lực đủ cho ca lên 60 thôi, còn lại tự túc lên cấp a! Thân thể lực lượng và Rinnegan vẫn như cũ không bị ảnh hưởng, bởi thế nên có tên Phong Hào Đấu La nào không có mắt tới thì ca cứ việc xử lý! Dị hoả sẽ tạm dùng linh hồn lực, đấu kỹ không thể dùng.
Lăng Phong một bộ mộng bức, thầm nghĩ cái Tiên thiên Phong hào đấu la của ta đâu? Mà nghĩ lại, hắn cũng hơi quá tham. Các tiền bối xuyên việt khi trước mấy ai bật hack được như hắn, thế còn không biết đủ? Còn đấu kỹ nha, không cần đến mức xài, nội cái thân thể với Rinnegan đủ hắn mặc sức quậy tung map, ngán mỗi tụi nhất cấp thần trở lên thôi a!
Linh Nhi cứ một mực nhìn Lăng Phong như muốn nói điều gì mà không nói được, hại hắn phải đè ra chọc cho nàng cười lăn cười bò mới chịu nói.
- Haha, ca ca tha mạng! Chuyện là...Thiên mệnh Thánh hồ huyết mạch của ngươi...biến mất rồi!
- Cái gì???
- Ca ca bình tĩnh, bởi lẽ huyết mạch của ca vốn không phải nó, tại hệ thống lúc đó bị lỗi nên mới hiển thị như thế thôi a...
Lăng Phong vỗ trán, thầm nghĩ hệ thống ngươi con bà nó hố cha! Cơ mà cũng không thể đổ lên Linh Nhi, hắn đành thở dài:
- Thế? Huyết mạch ta đây là cái thứ gì?
Linh Nhi tay chỉ vào hư ảnh võ hồn phía sau lưng hắn
- Hả? Long, Tiên?
- Chính xác là ngươi mang Long Tiên Thánh Thể, huyết mạch Long Tiên chảy đậm trong thân a! Nếu ca để ý, ba cái huyết mạch, thể chất cũ đều tiêu biến sạch rồi, tại tụi nó cả!
Lăng Phong tức thì mở lại bảng trạng thái, một cái bảng quen thuộc đập vào mắt hắn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lục Thiên Hệ Thống
Chủ nhân: Lăng Phong
Cấp độ: 10 (Map Đấu La)
Huyết mạch: Long Tiên
Thể chất: Long Tiên thánh thể
Võ hồn: Bản thể võ hồn: Long Tiên nhất thể (bị chia đôi), Rinnegan (Ma nhãn)
Hồn kỹ: Bạo điểu ấn, Thông thiên sát
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Linh Nhi, sao điểm danh vọng không thấy, với lại bảng trạng thái lại thay đổi?
- Ca ca, tùy nơi mà bảng trạng thái thay đổi theo. Còn điểm danh vọng đã bị hủy, thay vào là mỗi ngày ca có quyền đòi hỏi hệ thống ba thứ tùy vào giá trị, có thể tích lũy.
- Còn hai cái đấu kỹ bựa d*m này nữa? Sao nó còn ở đây?
- Ca ca, nó vốn không phải đấu kỹ nha, ca cứ biết rằng nó xài đâu cũng được...
- Còn cái huyết mạch, thể chất kia?
- Huyết mạch, thể chất đều như nhau, khiến ca tư chất như đứng đầu tiên nhân, thân thể tố chất tựa cao quý nhất long! Đặc biệt, long tiên hai thứ tựa hai cái sinh mạng, trừ phi nội một chén trà giết được ca hai lần liên tiếp, bằng không mất một cái, cái kia tự chuyển đổi lại. Phải biết, thân thể này được truyền thừa bởi hai vị thủy tổ con dân huynh, Long Thần Lạc Long Quân với Tiên Hậu Âu Cơ, ca ngươi phải hảo hảo cảm tạ a!
- Rồi rồi....
Lăng Phong vuốt trán, thầm nghĩ bản hack bị vá bớt nhưng cũng không làm gì được. Chán chường ngã lên giường, hắn chìm dần vào giấc ngủ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, ăn mặc tươm tất lão Kiệt Khắc dẫn hai người Lăng Phong đi Nặc Đinh học viện báo danh. Thánh Hồn thôn, nhờ Lăng Phong đầu tư du lịch với nhiều sáng kiến, nhất là cái phiên bản "Hồn phá thương khung" mà hắn tự chế được lan truyền khiến thôn giàu có lên trông thấy, bởi lẽ đó ai cũng tôn trọng hắn dù vẫn nhỏ tuổi. Dắt nhau lên học viện nộp hai cái kim tệ, rất nhanh hai người được nhập học, đang đứng chờ thủ tục nhận phòng.
- Hai vị tiểu huynh đệ này, các ngươi nhập học quá muộn nên đã hết phòng rồi. Hay các ngươi ở tạm phòng công độc sinh, lát chúng ta tới sửa sang qua với đưa thêm đồ dùng cho các ngươi ở?
Viên quản lý ký túc xá nhìn qua cuốn sổ một lát vội áy náy nhìn hai người Lăng Phong, chợt cúi đầu xin lỗi. Bọn hắn vốn cũng không quá quan tâm, với lại thấy viên quản lý thật hết cách cũng không muốn làm khó, một đường ôm đồ tới phòng. Cũng may "cha mẹ" Lăng Phong còn để lại đôi ba cái hồn đạo giới, không hai đứa chưa cao nổi mét hai đã phải bê lấy đống đồ cao gấp đôi mình. Vừa mở cánh cửa ra, một tiểu hài tử đang giơ nắm đấm tiến về phía họ, gầm lên:
- Tiểu tử, xem chiêu! Oành!
Một tiếng vang lên, hắn bị đánh văng ra góc phòng trong tư thế chó đớp c*t. Tiện tay đấm bay hắn không ai khác ngoài Lăng Phong, lúc này cũng không hiểu sao có tên điên muốn nhảy bổ vào người mình, với một tên hài tử gần đó tính hỏi thì tên vừa bay đi chợt đứng dậy, chắp tay nói:
- Ngươi tốt, ta tên Vương Thánh, cựu lão đại của cái phòng này. Giờ ngươi đã đánh bại ta, lão đại phòng nay thuộc về ngươi.
Không để Lăng Phong kịp từ chối, Vương Thánh giơ tay áo lên, một dấu vết nắm bầm tím in trên cánh tay hắn, lúc này mới mở lời:
- Ngươi thấy đấy, lão đại phòng là người đứng ra bảo vệ công độc sinh của cái phòng này, bởi thế nên cần phải mạnh. Ta nay không còn đủ thực lực để bảo vệ tụi họ, mong ngươi đừng chối từ.
Lăng Phong gãi đầu, thở dài nói:
- Thật là, để bọn ta nói hết đã! Chúng ta thực không phải công độc sinh, tại hết phòng nên mới đến đây...
Tức thì, đám hài tử trong phòng mặt đầy buồn bã, Vương Thánh đứng đó có chút thất lạc, chưa kịp nói gì đã bị Lăng Phong vỗ vai, bá khí nói:
- Cơ mà, nhập gia tùy tục, một khi thế Lăng Phong ta sẽ làm lão đại! Đi theo ta, tuyệt không để đám các ngươi bị khi dễ!
Đám hài tử nghe vậy mà nhao nhao hò hét vui mừng, Vương Thánh tiểu tử hai mắt phiếm hồng, một bộ cảm tạ Lăng Phong không ngừng. Đường Tam không nói gì, lặng lẽ mỉm cười cho hắn giơ ngón tay cái, tự nhủ:
- Quả là Phong ca, khí chất khiến người ta cảm phục vẫn luôn có, Đường Tam ta bái phục!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P.s: chương sau drama mặn mòi, quý dị nhớ thắt chặt đai để lão tài xế tác quay gấp!!!