Lục Thiên Hệ Thống
Chương 35 : Một giấc mộng nhỏ, Đại sư tìm tới cửa! Từ chối!
Ngày đăng: 03:21 08/08/20
Chap 35:
Bị Tiểu Vũ ôm cứng, Lăng Phong cũng đình chỉ giãy dụa, âm thầm nghĩ ngợi:
- Lạ thật, rõ ràng ta là cái chân nam nhân, thế quái nào lại xao động bởi tiểu Tam? Có lẽ nào...
Nói đoạn, hắn nhắm mắt lại, âm thầm vận khởi ý chí, miệng thầm nói:
- ...Tỉnh lại!
Tức thì, hắn khẽ mở mắt ra, lúc này đảo qua một vòng căn phòng. Tiểu Vũ chính thật đang ôm cứng hắn không buông, Đường Tam ôm gối nằm ở góc giường, mọi thứ rất bình thường. Ân, rất bình thường, trừ...
- Ca ca, ngươi yêu tiểu Tam, ngươi...
Lơ lửng trên không, Linh Nhi vẫn đang rót vào tai hắn những điều mà tuyệt không xảy ra dưới mọi hình thức, trừ khi...Đường Tam là nữ nhân, cơ mà điều đó không thể xảy ra. Trên trán nổi lên vài sợi hắc tuyến, hắn một tay túm lấy mặt Linh Nhi mà cùng nhau vào không gian hệ thống. Tại đó, vài canh giờ sau...
- Hức, ca ca, Linh Nhi biết lỗi, cầu buông tha a...
- Buông tha? Nằm mơ, quỳ đó thêm vài canh nữa cho ta!
Linh Nhi, dưới sự giám sát chặt chẽ từ Lăng Phong, đang quỳ trên một cái bàn quỳ, phía sau mông nhỏ đỏ tới dữ dội, hơi sưng đỏ như vừa bị quất. Uỷ khuất nhìn hắn, nàng tỏ vẻ đáng thương:
- Ca, ngươi không thương ta?
Lăng Phong nhìn thấy có chút mủi lòng, cơ mà lần này tội nàng quá nặng, tính âm mưu biến ca nàng thành cong, quả thật không thể buông tha! Thế là hờ hững nhìn nàng chép miệng:
- Thương? Ngươi hại ca ca mất mặt như này còn đòi ca thương ngươi? Còn than nữa ta lấy TV đi nơi khác!
- Không! Ta yên lặng, ta không nói, ưm ưm...
Hoảng hồn một trận Linh Nhi nhanh chóng bịt lấy môi nhỏ, không dám hé lên một tiếng. Không gian hệ thống là nhà nàng, có cái TV cũng không quá kì quái, vả lại gần đây nàng có hơi lậm bộ phim xứ Nhật bổn nào đó, Bo..ku no gì gì đó thì phải, hắn cũng không quá quan tâm, để lại cho Linh Nhi cái lườm cái liền trở ra bên ngoài.
Trở về thực tại, Lăng Phong vẫn bị ôm cứng bởi Tiểu Vũ, hơi thở nàng nhẹ phả lên mặt hắn, thoang thoảng mùi hoa mật ngọt kéo tới khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt quay đi hướng khác. Ấy vậy mà...
- Ưm! Ưm ưm! (Con thỏ kia, thả lão tử ra!)
Hệt như giấc mơ vừa nãy, Tiểu Vũ hai tay chợt quấn lấy đầu hắn mà kéo về phía nàng, tức thì hai bên môi chạm môi mà giữ thật lâu tại đó. Cũng may thân thể Lăng Phong mới 6 tuổi, nếu không tối nay hắn thật tới ăn khuya món thịt thỏ. Giãy dụa hồi lâu mà không được, hắn đành nhận mệnh, từ từ chìm vào giấc ngủ...
Sáng hôm sau...
- Tiểu Vũ, ngươi đừng có tránh, mau cho lão tử chịu trách nhiệm!
Mặc cho Tiểu Vũ mặt đỏ tận mang tai mà liên tục trốn tránh, Lăng Phong hai cánh tay thép mạnh mẽ gìm lấy bả vai nàng mà đẩy vào góc tường, một bộ hung thần ác sát mà nhăm nhe đe doạ. Tiểu Vũ bị chặn hết đường chạy, đôi tai thỏ trên đầu khẽ ỉu xìu buông xuống, đáng thương nhìn hắn nói:
- Phong ca, ta biết sai rồi còn không được sao? Ngươi buông tha ta a...
Lăng Phong mới không chịu buông tha, chỉ thấy hai tay hắn xiết càng chặt hơn, khẽ lắc đầu nói:
- Không được, hôm nay ngươi phải cho ta cái công đạo!
Tiểu Vũ bĩu môi, thầm nghĩ ngươi mới được lợi còn bắt ta chịu trách nhiệm? Cơ mà da mặt mỏng nàng cũng không thể nói, đành thở dài hỏi:
- Phong ca, thế ngươi bắt ta chịu trách nhiệm sao đây? Cưới ngươi a?
Nói tới đây, mặt nàng đỏ càng thêm đỏ, quay đầu không dám nhìn Lăng Phong. Kỳ lạ là hắn khẽ lắc đầu, nhếch môi nói:
- Không cần, lão tử không muốn một tiểu cô nương miệng đầy mùi cà rốt a, hại lão tử cả sáng đánh răng vẫn chưa hết mùi. Ta chỉ cần...
Nói đoạn, hắn kéo Đường Tam ra nhồi vào giữa mà cười lớn nói:
- Ân, ta chỉ cần ngươi chịu trách nhiệm là...giúp ta làm kế phụ nhà ngươi, với lại cưới ngay tiểu tử này cho ta!
- ??? (Đường Tam & Tiểu Vũ)
Đáng ra Lăng Phong có thể nhân cơ hội mà đoạt lấy Tiểu Vũ, cơ mà một fan Đấu La đại lục hắn không muốn chia rẽ cặp tiểu oan gia này, vả lại quan trọng thứ nhì là...hắn không thích tiểu năng động như Tiểu Vũ, đơn giản thế thôi. Quan trọng nhất a? Thứ đấy nhờ có Tiểu Vũ cung cấp tối qua...
- Ưm...mụ mụ...chờ Tiểu Vũ về...
Tối qua, nghe Tiểu Vũ nói mơ khiến Lăng Phong tò mò mà dùng Rinnegan xem ké chút ký ức của nàng. Tại đó, bóng hình một tuyệt sắc mỹ nhân đã ăn sâu vào lòng hắn, mỹ lệ mà bốc lửa thân thể khẽ ẩn hiện dưới làn hồng sắc váy áo ôm sát toàn thân, mái tóc hồng chảy dài xuống hông càng tô điểm vẻ đẹp của nàng. Và thứ đã đánh gục trái tim của hắn là trương mặt ấy, vẻ đẹp thánh thiện ẩn trong đó đã khiến hắn thầm quyết định: nàng, mẫu thân Tiểu Vũ phải là của hắn! Tranh thủ nói luôn, có lẽ vì hắn khiến dòng nhân quả thay đổi, mẫu thân Tiểu Vũ không có bị Bỉ Bỉ Đông săn giết hồn hoàn như trong nguyên tác nên mới chuẩn bị tiện nghi sắc lang hắn...
Tiểu Vũ nghe được mà tức thời xù lông lên, cảnh giác nhìn Lăng Phong mà la lên:
- Phong ca, bảo ta lấy tiểu Tam ta còn chấp nhận được, thế mà ngươi lại còn đánh chủ ý lên mẫu thân ta? Ta quyết không đồng ý!!!
- Nào nào, đừng phũ phàng thế chứ, lại đây ca thông não cho ngươi...
Vài canh giờ sau, dưới sự "tẩy não" của Lăng Phong về sự ưu tú của mình đồng thời nhớ đến cảnh mẫu thân đêm tối phòng không gối chiếc thê lương, Tiểu Vũ cuối cùng cũng đồng ý giúp đỡ với một điều kiện: không được bắt nàng gọi hắn hai tiếng phụ thân! Đương nhiên Lăng Phong mới không quan tâm đây, vui vẻ hắn tính kéo hai người đi ăn sáng thì bỗng nhiên không thấy Đường Tam đâu, mở cửa ra ngoài thì...
- Đường Tam, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ?
Chỉ thấy một trung niên nam tử chính đang đối mặt với Đường Tam, ôn hoà nói. Đường Tam tính đang nói gì thì một bàn tay từ phía sau bịt lấy miệng hắn, chủ nhân cánh tay Lăng Phong khẽ thu lại, khẽ lắc đầu với trung niên nam tử:
- Vị này chắc hẳn là đại sư? Thật xin lỗi, tiểu Tam nhà ta còn nhỏ, chưa có ý định bái sư...
Trung niên nam tử khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng giới thiệu thì Lăng Phong đã cướp lời:
- Ta biết ngươi là ai, Hoàng kim Thiết tam giác, trí tuệ chi giác Ngọc Tiểu Cương đúng chứ? Ngươi tìm tới đệ đệ ta vì chuyện song sinh võ hồn, chắc lát cũng định kiếm ta? Thành thật xin lỗi, hiện chúng ta không muốn nhận sư, xin về cho.
Ngọc Tiểu Cương bị hắn đi guốc trong bụng mấy lần, nghe Lăng Phong xác nhận hai người là song sinh võ hồn liền không muốn bỏ qua, bởi hắn thật muốn một người chứng minh được lý luận của hắn. Thế là liền lấy lui làm tiến, chắp tay cáo từ nói:
- Vậy ta không cưỡng ép hỏi nữa. Ta thấy hai người các ngươi tư chất rất tốt, không bằng tốt nghiệp nơi đây rồi tới Sử Lai Khắc học viện xem sao? Sử Lai Khắc...
- Bọn ta đã hiểu, sáu năm sau làm phiền rồi. (Lăng Phong)
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Đại sư cười một cái rồi liền đi mất. Nhìn tới bóng lưng của hắn, Lăng Phong cười giễu:
- Chậc chậc, xin lỗi chứ ngươi không xứng làm sư phụ chúng ta. Thiên phú không nói, cơ mà ta quyết không nhận một tên cặn bã nam làm sư phụ, đệ đệ ta cũng vậy! Kiến thức lý luận gì gì đó, có từ điển Linh Nhi là đủ a!
- Xú ca ca, ngươi mới là từ điển, cả nhà ngươi đều là từ điển!
Lăng Phong khẽ cười. Chuyện Đại sư hắn với Bỉ Bỉ Đông, lại còn trốn tránh Liễu Nhị Long hai mươi năm trời khiến hắn đánh chết cũng không thể tán đồng, huống chi Bỉ Bỉ Đông mẫu nữ cũng là thê tử dự định của Lăng Phong hắn, bởi thế vốn sẵn hai người không hề đi chung một đường, nói gì tới làm sư đồ? Lắc lắc đầu cho qua chuyện, hắn kéo tay Đường Tam, Tiểu Vũ nói:
- Đi, đi ăn sáng! Bữa nay ca mời!
- Oa, ta muốn ăn súp cà rốt, cơm cà rốt các loại a! (Con thỏ nào đó)
- Ân, đi thôi Phong ca! (Tiểu Tam)
Ba người kéo nhau đi tới, báo hiệu cho sự hỗn loạn của Nặc Đinh học viện trong sáu năm tới...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P.s: tác đây, trả chương cho đỡ nợ nần! Mà buồn ghê, Cdbc chờ chương lâu quá đi à...
Bị Tiểu Vũ ôm cứng, Lăng Phong cũng đình chỉ giãy dụa, âm thầm nghĩ ngợi:
- Lạ thật, rõ ràng ta là cái chân nam nhân, thế quái nào lại xao động bởi tiểu Tam? Có lẽ nào...
Nói đoạn, hắn nhắm mắt lại, âm thầm vận khởi ý chí, miệng thầm nói:
- ...Tỉnh lại!
Tức thì, hắn khẽ mở mắt ra, lúc này đảo qua một vòng căn phòng. Tiểu Vũ chính thật đang ôm cứng hắn không buông, Đường Tam ôm gối nằm ở góc giường, mọi thứ rất bình thường. Ân, rất bình thường, trừ...
- Ca ca, ngươi yêu tiểu Tam, ngươi...
Lơ lửng trên không, Linh Nhi vẫn đang rót vào tai hắn những điều mà tuyệt không xảy ra dưới mọi hình thức, trừ khi...Đường Tam là nữ nhân, cơ mà điều đó không thể xảy ra. Trên trán nổi lên vài sợi hắc tuyến, hắn một tay túm lấy mặt Linh Nhi mà cùng nhau vào không gian hệ thống. Tại đó, vài canh giờ sau...
- Hức, ca ca, Linh Nhi biết lỗi, cầu buông tha a...
- Buông tha? Nằm mơ, quỳ đó thêm vài canh nữa cho ta!
Linh Nhi, dưới sự giám sát chặt chẽ từ Lăng Phong, đang quỳ trên một cái bàn quỳ, phía sau mông nhỏ đỏ tới dữ dội, hơi sưng đỏ như vừa bị quất. Uỷ khuất nhìn hắn, nàng tỏ vẻ đáng thương:
- Ca, ngươi không thương ta?
Lăng Phong nhìn thấy có chút mủi lòng, cơ mà lần này tội nàng quá nặng, tính âm mưu biến ca nàng thành cong, quả thật không thể buông tha! Thế là hờ hững nhìn nàng chép miệng:
- Thương? Ngươi hại ca ca mất mặt như này còn đòi ca thương ngươi? Còn than nữa ta lấy TV đi nơi khác!
- Không! Ta yên lặng, ta không nói, ưm ưm...
Hoảng hồn một trận Linh Nhi nhanh chóng bịt lấy môi nhỏ, không dám hé lên một tiếng. Không gian hệ thống là nhà nàng, có cái TV cũng không quá kì quái, vả lại gần đây nàng có hơi lậm bộ phim xứ Nhật bổn nào đó, Bo..ku no gì gì đó thì phải, hắn cũng không quá quan tâm, để lại cho Linh Nhi cái lườm cái liền trở ra bên ngoài.
Trở về thực tại, Lăng Phong vẫn bị ôm cứng bởi Tiểu Vũ, hơi thở nàng nhẹ phả lên mặt hắn, thoang thoảng mùi hoa mật ngọt kéo tới khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt quay đi hướng khác. Ấy vậy mà...
- Ưm! Ưm ưm! (Con thỏ kia, thả lão tử ra!)
Hệt như giấc mơ vừa nãy, Tiểu Vũ hai tay chợt quấn lấy đầu hắn mà kéo về phía nàng, tức thì hai bên môi chạm môi mà giữ thật lâu tại đó. Cũng may thân thể Lăng Phong mới 6 tuổi, nếu không tối nay hắn thật tới ăn khuya món thịt thỏ. Giãy dụa hồi lâu mà không được, hắn đành nhận mệnh, từ từ chìm vào giấc ngủ...
Sáng hôm sau...
- Tiểu Vũ, ngươi đừng có tránh, mau cho lão tử chịu trách nhiệm!
Mặc cho Tiểu Vũ mặt đỏ tận mang tai mà liên tục trốn tránh, Lăng Phong hai cánh tay thép mạnh mẽ gìm lấy bả vai nàng mà đẩy vào góc tường, một bộ hung thần ác sát mà nhăm nhe đe doạ. Tiểu Vũ bị chặn hết đường chạy, đôi tai thỏ trên đầu khẽ ỉu xìu buông xuống, đáng thương nhìn hắn nói:
- Phong ca, ta biết sai rồi còn không được sao? Ngươi buông tha ta a...
Lăng Phong mới không chịu buông tha, chỉ thấy hai tay hắn xiết càng chặt hơn, khẽ lắc đầu nói:
- Không được, hôm nay ngươi phải cho ta cái công đạo!
Tiểu Vũ bĩu môi, thầm nghĩ ngươi mới được lợi còn bắt ta chịu trách nhiệm? Cơ mà da mặt mỏng nàng cũng không thể nói, đành thở dài hỏi:
- Phong ca, thế ngươi bắt ta chịu trách nhiệm sao đây? Cưới ngươi a?
Nói tới đây, mặt nàng đỏ càng thêm đỏ, quay đầu không dám nhìn Lăng Phong. Kỳ lạ là hắn khẽ lắc đầu, nhếch môi nói:
- Không cần, lão tử không muốn một tiểu cô nương miệng đầy mùi cà rốt a, hại lão tử cả sáng đánh răng vẫn chưa hết mùi. Ta chỉ cần...
Nói đoạn, hắn kéo Đường Tam ra nhồi vào giữa mà cười lớn nói:
- Ân, ta chỉ cần ngươi chịu trách nhiệm là...giúp ta làm kế phụ nhà ngươi, với lại cưới ngay tiểu tử này cho ta!
- ??? (Đường Tam & Tiểu Vũ)
Đáng ra Lăng Phong có thể nhân cơ hội mà đoạt lấy Tiểu Vũ, cơ mà một fan Đấu La đại lục hắn không muốn chia rẽ cặp tiểu oan gia này, vả lại quan trọng thứ nhì là...hắn không thích tiểu năng động như Tiểu Vũ, đơn giản thế thôi. Quan trọng nhất a? Thứ đấy nhờ có Tiểu Vũ cung cấp tối qua...
- Ưm...mụ mụ...chờ Tiểu Vũ về...
Tối qua, nghe Tiểu Vũ nói mơ khiến Lăng Phong tò mò mà dùng Rinnegan xem ké chút ký ức của nàng. Tại đó, bóng hình một tuyệt sắc mỹ nhân đã ăn sâu vào lòng hắn, mỹ lệ mà bốc lửa thân thể khẽ ẩn hiện dưới làn hồng sắc váy áo ôm sát toàn thân, mái tóc hồng chảy dài xuống hông càng tô điểm vẻ đẹp của nàng. Và thứ đã đánh gục trái tim của hắn là trương mặt ấy, vẻ đẹp thánh thiện ẩn trong đó đã khiến hắn thầm quyết định: nàng, mẫu thân Tiểu Vũ phải là của hắn! Tranh thủ nói luôn, có lẽ vì hắn khiến dòng nhân quả thay đổi, mẫu thân Tiểu Vũ không có bị Bỉ Bỉ Đông săn giết hồn hoàn như trong nguyên tác nên mới chuẩn bị tiện nghi sắc lang hắn...
Tiểu Vũ nghe được mà tức thời xù lông lên, cảnh giác nhìn Lăng Phong mà la lên:
- Phong ca, bảo ta lấy tiểu Tam ta còn chấp nhận được, thế mà ngươi lại còn đánh chủ ý lên mẫu thân ta? Ta quyết không đồng ý!!!
- Nào nào, đừng phũ phàng thế chứ, lại đây ca thông não cho ngươi...
Vài canh giờ sau, dưới sự "tẩy não" của Lăng Phong về sự ưu tú của mình đồng thời nhớ đến cảnh mẫu thân đêm tối phòng không gối chiếc thê lương, Tiểu Vũ cuối cùng cũng đồng ý giúp đỡ với một điều kiện: không được bắt nàng gọi hắn hai tiếng phụ thân! Đương nhiên Lăng Phong mới không quan tâm đây, vui vẻ hắn tính kéo hai người đi ăn sáng thì bỗng nhiên không thấy Đường Tam đâu, mở cửa ra ngoài thì...
- Đường Tam, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ?
Chỉ thấy một trung niên nam tử chính đang đối mặt với Đường Tam, ôn hoà nói. Đường Tam tính đang nói gì thì một bàn tay từ phía sau bịt lấy miệng hắn, chủ nhân cánh tay Lăng Phong khẽ thu lại, khẽ lắc đầu với trung niên nam tử:
- Vị này chắc hẳn là đại sư? Thật xin lỗi, tiểu Tam nhà ta còn nhỏ, chưa có ý định bái sư...
Trung niên nam tử khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng giới thiệu thì Lăng Phong đã cướp lời:
- Ta biết ngươi là ai, Hoàng kim Thiết tam giác, trí tuệ chi giác Ngọc Tiểu Cương đúng chứ? Ngươi tìm tới đệ đệ ta vì chuyện song sinh võ hồn, chắc lát cũng định kiếm ta? Thành thật xin lỗi, hiện chúng ta không muốn nhận sư, xin về cho.
Ngọc Tiểu Cương bị hắn đi guốc trong bụng mấy lần, nghe Lăng Phong xác nhận hai người là song sinh võ hồn liền không muốn bỏ qua, bởi hắn thật muốn một người chứng minh được lý luận của hắn. Thế là liền lấy lui làm tiến, chắp tay cáo từ nói:
- Vậy ta không cưỡng ép hỏi nữa. Ta thấy hai người các ngươi tư chất rất tốt, không bằng tốt nghiệp nơi đây rồi tới Sử Lai Khắc học viện xem sao? Sử Lai Khắc...
- Bọn ta đã hiểu, sáu năm sau làm phiền rồi. (Lăng Phong)
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Đại sư cười một cái rồi liền đi mất. Nhìn tới bóng lưng của hắn, Lăng Phong cười giễu:
- Chậc chậc, xin lỗi chứ ngươi không xứng làm sư phụ chúng ta. Thiên phú không nói, cơ mà ta quyết không nhận một tên cặn bã nam làm sư phụ, đệ đệ ta cũng vậy! Kiến thức lý luận gì gì đó, có từ điển Linh Nhi là đủ a!
- Xú ca ca, ngươi mới là từ điển, cả nhà ngươi đều là từ điển!
Lăng Phong khẽ cười. Chuyện Đại sư hắn với Bỉ Bỉ Đông, lại còn trốn tránh Liễu Nhị Long hai mươi năm trời khiến hắn đánh chết cũng không thể tán đồng, huống chi Bỉ Bỉ Đông mẫu nữ cũng là thê tử dự định của Lăng Phong hắn, bởi thế vốn sẵn hai người không hề đi chung một đường, nói gì tới làm sư đồ? Lắc lắc đầu cho qua chuyện, hắn kéo tay Đường Tam, Tiểu Vũ nói:
- Đi, đi ăn sáng! Bữa nay ca mời!
- Oa, ta muốn ăn súp cà rốt, cơm cà rốt các loại a! (Con thỏ nào đó)
- Ân, đi thôi Phong ca! (Tiểu Tam)
Ba người kéo nhau đi tới, báo hiệu cho sự hỗn loạn của Nặc Đinh học viện trong sáu năm tới...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P.s: tác đây, trả chương cho đỡ nợ nần! Mà buồn ghê, Cdbc chờ chương lâu quá đi à...