Lục Thiên Hệ Thống
Chương 9 : Cùng nhị nữ dạo phố, Lôi Lực và cái kết!
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Chap 9
Tại Tiêu gia phường thị...
- Oa! Ca ca, chúng ta qua bên đó xem đi!
Một thiếu nữ khả ái mặc lam y kéo kéo cánh tay của thiếu niên bên cạnh. Thiếu niên bất đắc dĩ mà cười khổ để cho nàng kéo đi.
- Tiêu Phong ca ca! Nhìn mặt ca kìa, ca không muốn đi cùng Huân Nhi đúng không? Ca có nữ nhân rồi mới lạnh nhạt với Huân Nhi...hức...hức...
Nói đoạn, thiếu nữ hai mắt phiếm hồng, từng giọt lệ tuôn rơi đọng trên má nhìn thương tâm cực kỳ. Thấy vậy, thiếu niên một tay ôm lấy nàng vào lòng, tay còn lại ôn nhu gạt đi những giọt lệ còn đọng trên má.
- Đồ ngốc! Nghĩ sao ca lạnh nhạt với ngươi được chứ? Ca chỉ hơi mệt mỏi chút thôi. Tiểu Huân Nhi, ngươi nhớ lấy điều này: Ngươi vĩnh viễn là tiểu Huân Nhi của ca, và ca vĩnh viễn bảo vệ ngươi suốt đời này dù cho chuyện gì xảy ra, nhớ chưa? Nên đừng khóc nữa, ca đau lòng lắm a....
Thiếu niên và thiếu nữ kia không ai khác ngoài Main của chúng ta - Lăng Phong với Huân Nhi, lúc này đang dạo phố tại Tiêu gia phường thị bởi Huân Nhi tới kéo hắn đi.
Huân Nhi tức thời xuân ý dạt dào, vẻ mặt hạnh phúc không gì sánh bằng mà ôm lấy Lăng Phong. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, đột nhiên nhớ ra thứ gì mà gắt giọng hỏi:
- Hứ, chỉ biết nói ngọt là giỏi. Huynh nói cho ta biết, ta và Dược tỷ, chỉ được chọn một thế huynh chọn ai? Không cho chọn cả hai a!
Lăng Phong đầu đổ mồ hôi, suy nghĩ như điên mà thoát khỏi cái mất mạng đề tài này. Đùa giỡn chứ Thanh Nhi còn ở trên đầu kìa, Lăng lão cũng đang theo dõi bên cạnh, trả lời ngu chắc chắn phải chết. A! Số ta sao khổ thế này a!!!
Tiện thể nói luôn, lý do Thanh Nhi cho phép Lăng Phong câu dẫn Huân Nhi đều do tên này quá mạnh, mấy lần đều tý khiến nàng ăn không tiêu mà chết nên mới chấp nhận có thêm tỷ muội. Đương nhiên là có điều kiện: cô phụ nàng = tối có kê kê nấu lẩu ăn kèm trứng trứng.
Quay về với vấn đề chính, nhờ vào 100 điểm IQ bổ sung thì hắn cũng tìm ra câu trả lời, đó là...
- Không chọn ai cả! Ai ta cũng không chọn!
Huân Nhi như nhận được cú sốc mà khuôn mặt trở nên thất lạc, Thanh Nhi lúc này cũng không chịu nổi mà phóng ra khỏi không gian. Hai nữ trăm miệng một lời:
- Không chọn? Tại sao? Tiêu Phong/ca ca, ngươi ghét bỏ ta đúng không!!?
Lăng Phong thấy hai nữ sắp bạo phát liền nhanh chân dập tắt. Hắn quay ra Huân Nhi mà hỏi:
- Thế Huân Nhi, ngươi có rời xa ta được không?
Huân Nhi nghe thấy giật nhẹ một cái, sau đó trả lời với tiếng như muỗi
- Không...
Nhận được câu trả lời hợp ý, Lăng Phong nụ cười sáng rực. Lần này, hắn quay hướng Dược Thanh Nhi
- Còn ngươi, Thanh Nhi? Ngươi có bỏ ta được không?
Dược Thanh Nhi mặt ửng hồng, chậm rãi lắc đầu. Thấy tới lúc chốt hạ, Lăng Phong mặt dày vô sỉ đáp:
- Đã hai ngươi không bỏ được thì ta lựa chọn các ngươi làm chi? Đằng nào các ngươi cũng không thể rời xa ta a~
Hai nữ đồng thanh gắt lên:
- Ca ca/ Tiêu Phong, ngươi khốn nạn!
Nói đoạn, Huân Nhi giận dỗi bụm môi còn Thanh Nhi giơ tay nhỏ đấm hắn bùm bụp. Nhẹ nhàng xoa dịu hai nàng bằng một nụ hôn môi, Lăng Phong lơ đễnh liếc sang một góc phố để thấy Tứ đệ mình bị hai cô gái - Tiêu Mị và Tiêu Ngọc xâu xé. Hắn cười thầm:
- Tiểu tử ngốc! Tề nhân chi phúc sao mà dễ hưởng thế được. Thôi, thân làm ca phải đi giải vây giúp...
Nói đoạn, hắn quay hướng Tiêu Viêm nhằm giải cứu đệ đệ, ai bảo hắn là đệ đệ mình cưng nhất đây? Tuy nhiên, Lăng Phong đột ngột dừng lại. Vì sao ư? Vì có tên khốn nào đó dám quấy rối lão bà hắn chứ sao! Ngay tức thì hắn đá bay tên khốn đó ra. Tên đó chật vật đứng dậy, ra sức rú lên:
- Tên khốn! Ngươi dám đá ta sao? Ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta! Bằng không ta kêu gia gia ta thu thập ngươi rồi cho ngươi sống không bằng chết!!!
Lăng Phong ra vẻ rác hết cả tai cười khinh bỉ. Lại là một tên hoàn khố nhân vật phụ, thật phiền. Để cho tên cóc ghẻ kia hoàn thành vai trò của mình, hắn lên tiếng:
- Cho ngươi một cơ hội, nói đi. Ngươi là?
Tên hoàn khố như một tên bại não mà bắt đầu màn con ông cháu cha
- Ngươi nghe kĩ đây! Bổn công tử là...
Lăng Phong cười trêu tức nói:
- Thôi ta đổi ý, ngươi ngậm mỏ được rồi!
Tên hoàn khố như nhận được sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, phẫn nộ gào thét:
- Ngươi dám!!! Nghe đây, ta là Lôi Lực, gia gia ta là Lôi Âu - Trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ gia tộc! Giờ ngươi mới sợ thì muộn rồi, ta sẽ....
- Lôi Âu? Trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ gia tộc? Lớn lắm sao?? Cha ta là tộc trưởng Tiêu gia đó, sợ chưa? Giờ ngươi thăng được rồi...
Nói đoạn, Lăng Phong bẻ bẻ ngón tay theo cách quái dị tiến dần về phía Lôi Lực. Tiêu gia đối ngoại lúc này có một vị đấu hoàng toạ trấn, hơn chục vị đấu vương, sức ép đối với một mất tích Băng hoàng Mễ Đặc Nhĩ gia tộc quả thực khủng bố! Bởi lẽ đó Lôi Lực bắt đầu lo sợ.
Lôi Lực hắn vốn là qua Ô Thản Thành nhằm áp bức Nhã Phi phải theo hắn, việc không thành mới đi dạo phố tìm nữ nhân giải cơn, đúng lúc bắt gặp Huân Nhi hai nữ mới có chuyện. Cơ mà bộ não tí hon nhà trồng chỉ đủ để hắn phản lại một câu lấy dũng khí:
- Ngươi nói láo! Ngươi...
- Ngươi, ngươi cái búa! Ăn một đấm của lão tử!!!
Một cú móc hàm kinh điển bắn bay Lôi Lực, tiện thể phá nát hàm dưới của hắn. Không ai biết vì sao, nhưng hôm đó có thêm một ngôi sao sáng....
Phủi phủi đôi bàn tay, Lăng Phong hai tay mỗi tay khoác vai một người hắn yêu thương nhất mà cười:
- Hắc hắc! Rác đã bị tống, giờ hai nàng theo ta đi cứu Tiểu Viêm tử. Nhanh không hắn bị Ngọc muội đánh chết a!
Thanh Nhi khẽ gắt giọng:
- Hứ, ai muốn theo cứu? Coi chừng có ngày ngươi bị bọn ta đánh a! Bỏ ta ra!
Huân Nhi cười ngọt ngào mà ôm lấy một tay Lăng Phong, nhẹ giọng nói:
- Tỷ không muốn ca ca, ta muốn. Đi cứu nhanh a, Tiêu Viêm ca ca sắp bị đánh thành đầu heo rồi kìa.
Thanh Nhi bản năng tóm chặt tay còn lại của hắn, quay sang lấp liếm:
- Huân Nhi muội tử, ta bảo không muốn hắn lúc nào? Đừng quên hắn là phu quân của ta a!
Huân Nhi xù lông với hai chữ muội tử, cười trêu tức nói:
- Tỷ rõ ràng có nói mà, giờ sợ rồi sao?
Thanh Nhi làm bộ chai mặt đáp:
- Ta thực không có nói!
- Tỷ có nói!
- Ta không có nói!
Đáng thương Tiêu Viêm cứu viện đến không kịp nên bị Tiêu Mị, Tiêu Ngọc hai nàng hợp sức đánh cho thành đầu heo...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở một diễn biến khác, vài canh giờ sau, khi Lôi Lực tính đi cưỡng dâm con gái nhà lành hòng xả bực:
- Van cầu ngài, van cầu ngài buông tha ta...
- Khặc khặc, tiểu cô nương, ngươi không chạy được đâu! Ngoan ngoãn phục vụ côn thịt của bổn công tử đi!
Lôi Lực tuột quần xuống, để lộ tiểu kê kê đen đúa cụt ngủn tầm 10cm như căng hết cỡ mà tính hành sự. Bỗng, dị biến xảy ra:
- Đoàng! Phụt!
- AAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!
Tiểu đinh đinh và trứng trứng của Lôi Lực bỗng dưng bạo tạc, máu và dương tinh bắn hết vào trên thân nữ nhân bên dưới khiến nàng trực tiếp bất tỉnh. Lôi Lực cũng không khá hơn, nằm vật ngửa ra sàn, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã vô thần mà liên tục rên rỉ.
Trong lúc đó, tại Tiêu gia phường thị:
- Chắc tầm này cũng bạo tạc rồi a. Thế giới cuối cùng đã bớt đi một tên dâm tặc, mô phật!
- Tiêu Phong ca ca nói gì đấy? Đi thôi nào!
- Được được, ta tới ngay đây....
P.s: Đừng ai bảo tác mặn nhá! Thề có chúa, tác không có ship cặp Main × Tiêu Viêm đâu á, chỉ là huynh đệ thôi🙂🙂🙂
Tại Tiêu gia phường thị...
- Oa! Ca ca, chúng ta qua bên đó xem đi!
Một thiếu nữ khả ái mặc lam y kéo kéo cánh tay của thiếu niên bên cạnh. Thiếu niên bất đắc dĩ mà cười khổ để cho nàng kéo đi.
- Tiêu Phong ca ca! Nhìn mặt ca kìa, ca không muốn đi cùng Huân Nhi đúng không? Ca có nữ nhân rồi mới lạnh nhạt với Huân Nhi...hức...hức...
Nói đoạn, thiếu nữ hai mắt phiếm hồng, từng giọt lệ tuôn rơi đọng trên má nhìn thương tâm cực kỳ. Thấy vậy, thiếu niên một tay ôm lấy nàng vào lòng, tay còn lại ôn nhu gạt đi những giọt lệ còn đọng trên má.
- Đồ ngốc! Nghĩ sao ca lạnh nhạt với ngươi được chứ? Ca chỉ hơi mệt mỏi chút thôi. Tiểu Huân Nhi, ngươi nhớ lấy điều này: Ngươi vĩnh viễn là tiểu Huân Nhi của ca, và ca vĩnh viễn bảo vệ ngươi suốt đời này dù cho chuyện gì xảy ra, nhớ chưa? Nên đừng khóc nữa, ca đau lòng lắm a....
Thiếu niên và thiếu nữ kia không ai khác ngoài Main của chúng ta - Lăng Phong với Huân Nhi, lúc này đang dạo phố tại Tiêu gia phường thị bởi Huân Nhi tới kéo hắn đi.
Huân Nhi tức thời xuân ý dạt dào, vẻ mặt hạnh phúc không gì sánh bằng mà ôm lấy Lăng Phong. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, đột nhiên nhớ ra thứ gì mà gắt giọng hỏi:
- Hứ, chỉ biết nói ngọt là giỏi. Huynh nói cho ta biết, ta và Dược tỷ, chỉ được chọn một thế huynh chọn ai? Không cho chọn cả hai a!
Lăng Phong đầu đổ mồ hôi, suy nghĩ như điên mà thoát khỏi cái mất mạng đề tài này. Đùa giỡn chứ Thanh Nhi còn ở trên đầu kìa, Lăng lão cũng đang theo dõi bên cạnh, trả lời ngu chắc chắn phải chết. A! Số ta sao khổ thế này a!!!
Tiện thể nói luôn, lý do Thanh Nhi cho phép Lăng Phong câu dẫn Huân Nhi đều do tên này quá mạnh, mấy lần đều tý khiến nàng ăn không tiêu mà chết nên mới chấp nhận có thêm tỷ muội. Đương nhiên là có điều kiện: cô phụ nàng = tối có kê kê nấu lẩu ăn kèm trứng trứng.
Quay về với vấn đề chính, nhờ vào 100 điểm IQ bổ sung thì hắn cũng tìm ra câu trả lời, đó là...
- Không chọn ai cả! Ai ta cũng không chọn!
Huân Nhi như nhận được cú sốc mà khuôn mặt trở nên thất lạc, Thanh Nhi lúc này cũng không chịu nổi mà phóng ra khỏi không gian. Hai nữ trăm miệng một lời:
- Không chọn? Tại sao? Tiêu Phong/ca ca, ngươi ghét bỏ ta đúng không!!?
Lăng Phong thấy hai nữ sắp bạo phát liền nhanh chân dập tắt. Hắn quay ra Huân Nhi mà hỏi:
- Thế Huân Nhi, ngươi có rời xa ta được không?
Huân Nhi nghe thấy giật nhẹ một cái, sau đó trả lời với tiếng như muỗi
- Không...
Nhận được câu trả lời hợp ý, Lăng Phong nụ cười sáng rực. Lần này, hắn quay hướng Dược Thanh Nhi
- Còn ngươi, Thanh Nhi? Ngươi có bỏ ta được không?
Dược Thanh Nhi mặt ửng hồng, chậm rãi lắc đầu. Thấy tới lúc chốt hạ, Lăng Phong mặt dày vô sỉ đáp:
- Đã hai ngươi không bỏ được thì ta lựa chọn các ngươi làm chi? Đằng nào các ngươi cũng không thể rời xa ta a~
Hai nữ đồng thanh gắt lên:
- Ca ca/ Tiêu Phong, ngươi khốn nạn!
Nói đoạn, Huân Nhi giận dỗi bụm môi còn Thanh Nhi giơ tay nhỏ đấm hắn bùm bụp. Nhẹ nhàng xoa dịu hai nàng bằng một nụ hôn môi, Lăng Phong lơ đễnh liếc sang một góc phố để thấy Tứ đệ mình bị hai cô gái - Tiêu Mị và Tiêu Ngọc xâu xé. Hắn cười thầm:
- Tiểu tử ngốc! Tề nhân chi phúc sao mà dễ hưởng thế được. Thôi, thân làm ca phải đi giải vây giúp...
Nói đoạn, hắn quay hướng Tiêu Viêm nhằm giải cứu đệ đệ, ai bảo hắn là đệ đệ mình cưng nhất đây? Tuy nhiên, Lăng Phong đột ngột dừng lại. Vì sao ư? Vì có tên khốn nào đó dám quấy rối lão bà hắn chứ sao! Ngay tức thì hắn đá bay tên khốn đó ra. Tên đó chật vật đứng dậy, ra sức rú lên:
- Tên khốn! Ngươi dám đá ta sao? Ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta! Bằng không ta kêu gia gia ta thu thập ngươi rồi cho ngươi sống không bằng chết!!!
Lăng Phong ra vẻ rác hết cả tai cười khinh bỉ. Lại là một tên hoàn khố nhân vật phụ, thật phiền. Để cho tên cóc ghẻ kia hoàn thành vai trò của mình, hắn lên tiếng:
- Cho ngươi một cơ hội, nói đi. Ngươi là?
Tên hoàn khố như một tên bại não mà bắt đầu màn con ông cháu cha
- Ngươi nghe kĩ đây! Bổn công tử là...
Lăng Phong cười trêu tức nói:
- Thôi ta đổi ý, ngươi ngậm mỏ được rồi!
Tên hoàn khố như nhận được sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, phẫn nộ gào thét:
- Ngươi dám!!! Nghe đây, ta là Lôi Lực, gia gia ta là Lôi Âu - Trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ gia tộc! Giờ ngươi mới sợ thì muộn rồi, ta sẽ....
- Lôi Âu? Trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ gia tộc? Lớn lắm sao?? Cha ta là tộc trưởng Tiêu gia đó, sợ chưa? Giờ ngươi thăng được rồi...
Nói đoạn, Lăng Phong bẻ bẻ ngón tay theo cách quái dị tiến dần về phía Lôi Lực. Tiêu gia đối ngoại lúc này có một vị đấu hoàng toạ trấn, hơn chục vị đấu vương, sức ép đối với một mất tích Băng hoàng Mễ Đặc Nhĩ gia tộc quả thực khủng bố! Bởi lẽ đó Lôi Lực bắt đầu lo sợ.
Lôi Lực hắn vốn là qua Ô Thản Thành nhằm áp bức Nhã Phi phải theo hắn, việc không thành mới đi dạo phố tìm nữ nhân giải cơn, đúng lúc bắt gặp Huân Nhi hai nữ mới có chuyện. Cơ mà bộ não tí hon nhà trồng chỉ đủ để hắn phản lại một câu lấy dũng khí:
- Ngươi nói láo! Ngươi...
- Ngươi, ngươi cái búa! Ăn một đấm của lão tử!!!
Một cú móc hàm kinh điển bắn bay Lôi Lực, tiện thể phá nát hàm dưới của hắn. Không ai biết vì sao, nhưng hôm đó có thêm một ngôi sao sáng....
Phủi phủi đôi bàn tay, Lăng Phong hai tay mỗi tay khoác vai một người hắn yêu thương nhất mà cười:
- Hắc hắc! Rác đã bị tống, giờ hai nàng theo ta đi cứu Tiểu Viêm tử. Nhanh không hắn bị Ngọc muội đánh chết a!
Thanh Nhi khẽ gắt giọng:
- Hứ, ai muốn theo cứu? Coi chừng có ngày ngươi bị bọn ta đánh a! Bỏ ta ra!
Huân Nhi cười ngọt ngào mà ôm lấy một tay Lăng Phong, nhẹ giọng nói:
- Tỷ không muốn ca ca, ta muốn. Đi cứu nhanh a, Tiêu Viêm ca ca sắp bị đánh thành đầu heo rồi kìa.
Thanh Nhi bản năng tóm chặt tay còn lại của hắn, quay sang lấp liếm:
- Huân Nhi muội tử, ta bảo không muốn hắn lúc nào? Đừng quên hắn là phu quân của ta a!
Huân Nhi xù lông với hai chữ muội tử, cười trêu tức nói:
- Tỷ rõ ràng có nói mà, giờ sợ rồi sao?
Thanh Nhi làm bộ chai mặt đáp:
- Ta thực không có nói!
- Tỷ có nói!
- Ta không có nói!
Đáng thương Tiêu Viêm cứu viện đến không kịp nên bị Tiêu Mị, Tiêu Ngọc hai nàng hợp sức đánh cho thành đầu heo...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở một diễn biến khác, vài canh giờ sau, khi Lôi Lực tính đi cưỡng dâm con gái nhà lành hòng xả bực:
- Van cầu ngài, van cầu ngài buông tha ta...
- Khặc khặc, tiểu cô nương, ngươi không chạy được đâu! Ngoan ngoãn phục vụ côn thịt của bổn công tử đi!
Lôi Lực tuột quần xuống, để lộ tiểu kê kê đen đúa cụt ngủn tầm 10cm như căng hết cỡ mà tính hành sự. Bỗng, dị biến xảy ra:
- Đoàng! Phụt!
- AAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!
Tiểu đinh đinh và trứng trứng của Lôi Lực bỗng dưng bạo tạc, máu và dương tinh bắn hết vào trên thân nữ nhân bên dưới khiến nàng trực tiếp bất tỉnh. Lôi Lực cũng không khá hơn, nằm vật ngửa ra sàn, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã vô thần mà liên tục rên rỉ.
Trong lúc đó, tại Tiêu gia phường thị:
- Chắc tầm này cũng bạo tạc rồi a. Thế giới cuối cùng đã bớt đi một tên dâm tặc, mô phật!
- Tiêu Phong ca ca nói gì đấy? Đi thôi nào!
- Được được, ta tới ngay đây....
P.s: Đừng ai bảo tác mặn nhá! Thề có chúa, tác không có ship cặp Main × Tiêu Viêm đâu á, chỉ là huynh đệ thôi🙂🙂🙂