Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 20 : Đừng rời khỏi tôi
Ngày đăng: 20:07 20/04/20
“Cô muốn ở lại đây?” Lệ Sâm lạnh lùng hỏi, giọng nói như đập thẳng vào tim cô.
Nam Ca gật đầu. Anh ta cũng có người đẹp ở bên rồi, thôi thì bỏ qua cho con Zombie bé nhỏ là cô đi.
Lệ Sâm lại lạnh lùng nói: “Tôi không đồng ý.”
Nam Ca khó hiểu, sao anh ta lại không đồng ý?
“Cô còn thắc mắc à?” Lệ Sâm càng lúc càng hiểu rõ suy nghĩ của Nam Ca, “Trong thành phố toàn là Zombie nam, cô lại muốn ở đó?”
Nam Ca lại càng kinh ngạc hơn. Cô ở lại đây... với việc Zombie nam hay gì đó có liên quan à?
Lệ Sâm cũng không chờ Nam Ca suy nghĩ, quay lại xe đuổi người xuống.
Triệu Cường cũng lái xe tới, ba nam hai nữ lại tụ vào với nhau.
Hai chị em vừa xuống xe, cũng không biết Lệ Sâm và Nam Ca nói gì, nhưng xem ra là đang cãi nhau?
Vì thế hai người cũng vội vàng đi tới, giải thích với Nam Ca: “Chúng tôi đi theo anh Lệ nhưng chắc chắn sẽ không giành anh ấy, ảnh là bạn trai của cô mà.”
“Phải đó.” Cô em cũng nối lời người chị: “Sau này cô muốn sai tụi tôi làm gì cũng được, chỉ là đừng để tụi tôi đi với họ nữa.”
Triệu Cường nghe xong thì tức giận: “Được lắm! Bọn tao vất vả đưa chúng mày theo, kết quả chúng mày lại có ý nghĩ muốn bỏ đi!”
Hai chị em cũng khóc lóc: “Trên đường đi, các người xem tụi tôi là người à? Hai chúng tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cả người đều là vết thương! Triệu Cường, ba người các anh đều là súc sinh!”
Nhìn dáng vẻ thê thảm của họ, dù Nam Ca không có chút đồng tình nào, nhưng cô cũng nhìn Triệu Cường bằng ánh mắt hèn mọn.
Bây giờ cô đã hiểu, đêm qua Triệu Cường đã ép hai chị em này làm chuyện đó.
Chậc chậc, đúng là đồi bại mà.
Triệu Cường nhào tới, muốn đánh hai người kia.
“Này thì vong ân phụ nghĩa, hôm nay tao đánh chết hai đứa tụi bây! Còn dám đi quyến rũ người khác!”
Không riêng gì gã, hai tên kia cũng xáp lại đánh người.
Tuy Lệ Sâm không muốn dính dáng gì tới họ, nhưng không thể trơ mắt nhìn phụ nữ bị đánh, anh ra tay ngăn cản.
Hai chị em ỷ có chỗ dựa, nhanh chóng nấp sau lưng Lệ Sâm, lo sợ nhìn Triệu Cường.
Lúc này Triệu Cường cũng lật mặt với Lệ Sâm: “Lệ Sâm, đừng trách tao không nhắc mày, đây là con đàn bà của tụi tao, mày đừng có tơ tưởng tới.”
Hai chị em lập tức nói: “Bây giờ tụi tôi không muốn đi theo anh!” Rồi còn nói với Lệ Sâm: “Anh Lệ, thật ra đêm qua bọn chúng còn thương lượng xem làm sao để giết anh đó, chúng muốn xe với vật tư của anh!”
Sắc mặt Triệu Cường lúc trắng lúc xanh, Nam Ca thì đứng bên cạnh xem kịch.
Nhưng Lệ Sâm lại hiểu sai, cảm giác áy náy trong lòng càng đậm hơn, rõ ràng trước đó đã hạ quyết tâm sẽ không để cô bị tổn thương nữa sao? Anh đúng là không biết giữ lời.
Triệu Cường nhìn Nam Ca, ý bảo thuộc hạ đi theo Lệ Sâm lấy xe, ai ngờ chúng mới lại gần thì Triệu Cường đã hét lên, chờ chúng quay lại nhìn thì thấy Triệu Cường đã bị tóm!
Lệ Sâm nhanh chóng hạ gục cả bọn, còn bẻ gãy chân để chúng không có sức phản kháng.
Mấy người đàn ông nghe thấy tiếng Triệu Cường kêu thảm thiết nên quay đầu lại, thế nên mới bị Lệ Sâm ra tay.
Mà kẻ bắt lấy Triệu Cường không phải ai khác, chính là Zombie trong thành phố Tĩnh Thủy!
Nam Ca bất đắc dĩ nhìn họ, nghĩ thầm, lúc nãy tôi cục cựa là muốn nói cho mấy người biết có Zombie tới đó, giờ thì hay rồi, ai bảo không cho tôi nói chuyện.
Triệu Cường đang bị Zombie túm đi, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cổ bị cắn đứt.
Nhìn đến Nam Ca, cô còn vi vu tại chỗ, hoàn toàn chẳng sợ Zombie sẽ tấn công mình.
Mắt hai người chạm vào nhau, cuối cùng đành nuốt lời cần nói xuống bụng.
Mấy tên này tính kế anh, lại còn muốn giết Nam Ca, anh cũng không muốn giữ chúng lại làm gì.
Vì thế anh ngoắc ngoắc tay với Nam Ca: “Không phải cô muốn có cơm ăn à, mấy người này để mặc cô xử lý đó.”
Đám người kia vì gãy chân mà rên rỉ, vừa kinh sợ.
Sao Zombie chỉ bắt Triệu Cường mà không bắt Nam Ca?
Nam Ca vui vẻ chạy tới, tui nói là chạy nhưng chẳng khác đi bộ tý nào.
Cô lấy con dao phẩu thuật sáng bong ra, suy nghĩ xem nên hạ mồm ở vị trí nào.
Lệ Sâm thấy cô vui vẻ thì rất thỏa mãn, thế nên anh đưa tay sờ sờ đầu cô: “Tôi về xe chờ cô.”
Nam Ca gật đầu liên tục, lấy sợi dây trong xe ra, trói người lại trước, để chúng khỏi phải chạy.
Ai ngờ vừa lên xe, Lệ Sâm cảm thấy cơ thể chợt nóng bừng.
Phản ứng đầu tiên của anh không phải kiểm tra xem có việc gì, mà là đóng cửa xe lại, giữ chặt tay Nam Ca.
Trời đất bỗng tối sầm, nhưng nét mặt Lệ Sâm vẫn nghiêm túc, lại vô cùng rõ ràng.
Đất đá bay mù trời cũng không ngăn được giọng nói của anh: “Tiểu câm điếc, đừng rời khỏi tôi.”
Không chờ Nam Ca trả lời, Lệ Sâm đã té xỉu trên xe!
Trời à, có chuyện gì vậy? Tiểu Zombie còn đang cầm dao phẩu thuật thắc mắc.