Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 94 : Chết

Ngày đăng: 13:26 30/04/20


Đối mặt với tình huống này, Thương Viêm chỉ có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, còn trong lòng thì không ngừng cười khổ. Những chú bướm màu bạc liên tục bay về phía Diễm Quân Ly, hễ y bị thương đến đâu bọn nó lập tức chữa trị ngay tới đó, có Thương Viêm quả thực Diễm Quân Ly cứ như bất tử.



    Chung Hư Lữ càng đánh càng mệt, tuy rằng dị năng của gã cấp bậc cao, nhưng cũng không phải vô cùng tận. Hiện tại bên này gã một thân một mình, không có vú em(*) Chung Hư Lữ chỉ biết cố gắng chống cự.



    (*Thuật ngữ game)



    Có lúc Chung Hư Lữ dồn sức tung ra một chiêu phạm vi lớn, hòng đánh trúng cả Thương Viêm, ban đầu Diễm Quân Ly cũng lo lắng, nhưng khi y biết Thương Viêm sẽ không có chuyện gì thì an tâm hơn, dồn sức đánh tên Chung Hư Lữ đang có ý định chạy trốn kia.



    Diễm Quân Ly nhìn ra Chung Hư Lữ đã bắt đầu mệt mỏi, mà y dưới sự trợ giúp của Thương Viêm, hiện tại tinh thần lại vô cùng sáng láng. Che giấu tốt cảm xúc, ánh mắt Diễm Quân Ly sắc bén liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chung Hư Lữ, y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Chung Hư Lữ, công kích trên tay lại càng thêm xảo quyệt.



    Thương Viêm đứng một bên cũng rất sốt ruột, tuyệt đối không thể buông tha Chung Hư Lữ, ‘Thương Viêm, lần này gã mà không chết, chúng ta sẽ nguy mất’ Hệ thống nói với Thương Viêm, sự nóng nảy trong đó đủ để chứng minh tình huống nghiêm trọng đến cỡ nào.



    Nhìn Chung Hư Lữ và Diễm Quân Ly càng đánh càng xa, Thương Viêm khẽ cắn môi sau đó nhảy vào gia nhập cuộc chiến, Diễm Quân Ly thấy hành động của Thương Viêm, không đồng ý mà nhăn nhăn mày, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ muốn mau chóng chấm dứt mọi chuyện.



    Diễm Quân Ly không sợ bị thương, tuy nhiên bị sấm sét đánh thì vẫn tê liệt, tạo cơ hội để Chung Hư Lữ tranh thủ lui về phía sau. Thương Viêm thì lại không để ý nhiều như vậy, trực tiếp tay không ra trận.



    Chung Hư Lữ đối với việc Thương Viêm nhảy vào thì có một chút quỷ dị, bất quá khi nhìn thấy thân thủ sắc bén của cậu thì ngộ ra dụng ý đối phương. Nháy mắt, miệng vết thương trên tay bị Thương Viêm khoét thành một lỗ, gã tái cả mặt, có chút kích động mà lui về phía sau, ai ngờ chân bước hụt một cái, suýt chút nữa thì té ngã trên đất.



    Đương nhiên Diễm Quân Ly và Thương Viêm cũng biết nắm lấy cơ hội, thế nhưng lúc này trên đầu vang lên tiếng chim diều hâu gào thét, hai người mau lẹ né tránh công kích, vì thế lại mất đi cơ hội cho Chung Hư Lữ một nhát trí mệnh.



    Thương Viêm hốt hoảng, còn Diễm Quân Ly thì lắc mình chém giết đám Biến dị động vật đáng ghét kia. Chung Hư Lữ cũng bị tình huống đột ngột này làm ngơ ngác, nhưng sau khi gã trông thấy Thương Viêm và Diễm Quân Ly bị bám trụ không rãnh tay đối phó mình thì ngộ ra, đây là cơ hội để gã trốn đi.



    Chung Hư Lữ vụt quay lưng chạy nhanh về hướng ngược lại, nháy mắt mặt Diễm Quân Ly trầm sâu hơn nước, Đọa Thiên bị nắm chặt trong tay, bóng dáng Chung Hư Lữ cứ như một bia ngắm to lớn đang chuyển động trước mắt y.
    Con ngươi Diễm Quân Ly co rụt lại, trái tim không ngừng nảy lên, Đọa Thiên cũng theo sự chờ mong của y mà dừng trước người Thương Viêm một chút. Bất quá, Thương Viêm lom lom nhìn Đọa Thiên chỉ cách mình có vài phân kia, rồi nhớ tới Chung Hư Lữ ở phía sau đang có ý định chạy trốn. Mấy lần trước khiên đỡ là biến dị động vật, lần này lại là cậu, thế nhưng ... cậu không muốn như thế.



    Hai tay Thương Viêm vụt nắm chặt lấy Đọa Thiên, dưới sự hoảng sợ của Diễm Quân Ly, cậu đâm mạnh vào cơ thể mình sau đó xuyên đến vị trí trái tim của Chung Hư Lữ.



    Nháy mắt máu tươi Chung Hư Lữ phun đầy, Diễm Quân Ly lại chẳng thèm đi nhìn xem Chung Hư Lữ có chết hẳn hay chưa, y hốt hoảng rút Đọa Thiên ra khỏi người Thương Viêm, bờ môi khẽ run rẩy, đôi mắt đen thâm thúy lúc này tràn đầy vẻ sợ hãi cùng bi thương.



    Miệng vết thương vẫn như trước không hề chảy máu, trên đó đang không ngừng nảy lên những tia sáng bạc, Diễm Quân Ly nhìn nó đến thở cũng không dám thở mạnh.



    Thương Viêm ngã vào ngực Diễm Quân Ly mà thở dốc, khóe mắt liếc nhìn Chung Hư Lữ, phát hiện gã đang nằm trên đất run run rẩy rẩy, tuy rằng biểu tình đau đớn vạn phần, nhưng hiển nhiên là còn chưa chết hẳn.



    Cậu khẽ híp mắt, nếu không có thương tích, cậu thật muốn đạp gã hai đạp. Rõ ràng khi BOSS bắt đầu công kích cậu đã chạy nhanh khỏi nơi này, nhưng ai biết thời khắc BOSS đâm tới lại quỷ dị mà bị bắt lấy.



    Thương Viêm chờ vết thương của mình tốt hơn một chút mới liếc nhìn Diễm Quân Ly hừ vài tiếng, nhưng Diễm Quân Ly đang lo lắng lại hoàn toàn không nhìn thấy ý đồ của Thương Viêm, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ không để ý tới.



    Diễm Quân Ly thấy trái tim Thương Viêm đang từ từ phục hồi lại như cũ, trong lòng cũng thoáng yên tâm. Tiếp theo, y cũng phát hiện ra sự khác thường của Thương Viêm, Thương Viêm thương chưa tốt mà chứ ngồi hừ hừ hứ hứ mãi, Diễm Quân Ly cuối cùng cũng hiểu rõ, vụt cầm lên cây súng bắn mấy phát về phía Chung Hư Lữ đã suy yếu không thôi kia.



    Lúc Diễm Quân Ly bắn xong mấy phát súng, khói đặc cũng tan, tiếng bước chân cũng từ từ tới gần, Thương Viêm có thể dễ dàng nhìn ra họ là người của Chung Hư Lữ, nhếch miệng khiêu khích nhìn những người đang lững thững chạy tới kia.



    Bất quá, Thương Viêm chưa kịp đắc ý được lâu, chợt nghe thấy một thanh âm khiến biểu tình của cậu cứng ngắc như đá.



    ‘Hệ thống đã bị công kích, trình tự chữa khỏi bị phá hủy.’