Mạt thế: Thẻ bài tối thượng

Chương 6 : Khả Băng.

Ngày đăng: 01:41 27/06/20

Nhìn Khả Duyên đang lạnh băng nhìn mình, Vương Minh đau đầu hỏi hệ thống.
《Không hề, đây là điều tốt! Thường thì khi thức tỉnh, tính cách mỗi người đều không bị ảnh hưởng gì. Chỉ khi thức tỉnh một thiên phú bậc cao, họ sẽ sinh ra một nhân cách phụ để hướng dẫn nhân cách chính cách dùng kỹ năng, không phải tự mày mò như các dị năng bậc thấp. Nhân cách bình thường không gặp nhiều vấn đề nhưng khi chiến đấu hoặc thỉnh thoảng nhân cách phụ sẽ xuất hiện.》
Đúng như những gì hệ thống nói, chỉ vài chục giây sau thì không khí xung quanh Khả Duyên đã trở lại bình thường. Ánh mắt không lạnh lùng như nảy nửa mà trở nên mềm mại, cô lao vào ngục cậu khóc nức nở.
"Hu Oaaa! Vương Minh, thật tốt vì cậu không sao!"
Hít một hơi, Vương Minh căng thẳng cứng người không dám động đậy. Thật sự thì cảm giác lúc này thật khó tả, trước 3 ngày cậu thậm chí còn chẳng dám chủ động gặp cô.
Nhưng một vài tiếng gầm nhẹ làm cậu giật mình. Thở dài, Vương Minh biết lúc này không phải lúc ngẩn người. Cậu vội trấn an Khả Duyên.
"Khả Duyên, bình tĩnh nào, zombie đã bắt đầu dò tới đây sau nhiều tiếng động lớn rồi. Ta phải nhanh lên, mình sẽ nói chuyện sau, nhá!"
Cũng biết được tình hình, Khả Duyên nhanh chóng lau nước mắt rồi buông cậu ra.
Sau đó Vương Minh bắt đầu tìm vật gì đó để chặn cửa nhưng vì cửa quá lớn, cậu cảm thấy không có tác dụng gì nhiều.
Thấy uẩn cảnh của cậu, Khả Duyên đột ngột lên tiếng. "Vương Minh, lúc nảy hình như mình đột ngột thức tỉnh dị năng. Chắc là nó có thể chặn được chổ đó lại."
Nghe thế, Vương Minh khá bất ngờ: "Cậu đã có thể dùng được dị năng?"
Khả Duyên nhẹ lắc đầu: "Mình không thể, nhưng cô ta có thể."
"Cô ta?"
"Mình không biết nửa, lúc mình hôn mê, cô ta đột ngột xuất hiện. Chỉ là cô ta giống như một nhân cách khác của mình vậy. Nhưng cô ta bằng cách nào đó rất giỏi trong việc sử dụng dị năng. Mình có thể gọi cô ta ra để lấp cửa."
"Nhưng dị năng của cậu là gì vậy?" Vương Minh thắc mắc nhìn Khả Duyên, dù đã đoán được phần nào đó nhưng vẫn là nghe từ chính chủ cho chắc.
"Cô ta gọi nó là Băng Hậu!"
"Băng Hậu? Nghe có vẻ khí thế thật đó. Được rồi, cậu gọi cô ta đi, chúng ta cần nhanh chóng lấp cánh cửa này lại."
"Được!" Vừa nói, Khả Duyên nhắm mắt lại, chỉ vài giây sau thì không khí xung quanh Khả Duyên lại trở nên lạnh lẻo. Có vẻ nhân cách phụ của Khả Duyên loại khí chất băng lãnh vậy!
Lạnh lùng nhìn cậu vài giây, nhân cách phụ của Khả Duyên không nói gì mà im lặng đưa tay về phía cửa. Khẽ hé môi, cô nhẹ hô: "Tường băng!"
Sau đó, một bức tường bằng băng dần hình thành và hoàn toàn lấp kín cánh cửa. Trong thời gian ngắn thì nơi này đã khá an toàn. Cậu đem sự chú ý trở lại nhân cách phụ của Khả Duyên.
"Được rồi, tôi phải gọi cô là gì đây?"
"Ta tên Khả Duyên." Cô lạnh lùng trả lời.
"Tôi biết, nhưng chúng ta cần phân biệt cô với cô ấy!"
Nghe vậy, cô nhíu mi rồi tiếp tục nói bằng một giọng lạnh lùng. "Vậy ngươi có thể gọi ta là gì ngươi muốn, ta không quan tâm."
Thật sự là giọng cô ta nghe lạnh như băng luôn a! Thở dài, cậu nghĩ nghĩ...
"Ưm... Khả Băng thì sao?"
"Tùy ngươi!" Khả Băng quả thật không để ý, chỉ một cái tên mà thôi, chẳng quan trọng.
Bỏ chuyện này qua một bên, nhân lúc nơi này vẫn an toàn, Vương Minh nhanh chóng càn quét siêu thị. Trong 2 tiếng, cậu đã kiếm đủ nhu yếu phẩm đầy kho. Trong lúc đó thì cứ mỗi 30 phút, Khả Băng lại dùng tường băng một lần và cô cũng cho biết cô chỉ có thể sử dụng chiêu này thêm 2 lần nửa thôi, nhưng giờ đủ rồi. Cậu tiếp tục bỏ một mớ thức ăn vào balô sau đó gọi Khả Băng.
"Khả Băng, tôi xong rồi, chúng ta có thể đi rồi!"
Khả Băng nghe thấy lời của Vương Minh thì gật đầu rồi nhắm mắt lại. Kế đó, không khí lạnh lẻo xung quanh cô dần biến mất và khi cô mở mắt, Khả Duyên đã trở lại.
Ngay lập tức, cô sáng mắt lên nhìn cậu. "Vương Minh nè, cái đen đen lúc nảy cậu để đồ vào là dị năng của cậu?"
Vương Minh khẽ gật. "Đúng vậy, nó giống kiểu không gian để đựng đồ vậy, cậu muốn lấy thêm gì hả? Nhưng chỉ còn không gian cỡ 2 thùng mì thôi!"
Nghe thế, Khả Duyên lập tức vui vẻ gật đầu. "Đủ rồi, đủ rồi, chờ mình chút."
Sau đó cô bắt đầu càn quét khu mỹ phẩm. Vương Minh thấy vậy thì im lặng bỏ mấy thứ cô đã chọn vào kho rồi lẫm bẩm.
"Đúng là con gái trong trường hợp nào thì cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mỹ phẩm."
Kế đó, Khả Duyên lại đỏ mặt đưa cái đống gì đó cho cậu. Liếc qua, cậu lập tức biết đó là gì, đó là áo giáp để chống lại bà dì mỗi tháng ghé một lần của mấy cô gái. Đó giờ cậu cũng cảm thấy thứ này khá bình thường nên cậu cũng không thấy xấu hổ gì cho lắm. Nhanh chóng bỏ chúng vào kho với khuôn mặt tỉnh bơ, nhưng vì lý do gì đó mà mặt Khả Duyên lại trở nên đỏ hơn.
"V.. Vương Minh , còn.. cả cái này nửa!" Cô đưa cậu một đống đồ lót. Đúng vậy chính là đồ lót. Vương Minh dù có mặt dày thì lúc này cũng phải đỏ mặt. Cậu vội nói. "Ặc, thật ra thì Khả Duyên... cậu có thể để chúng trong ba lô!"
"Hả!?! Hình như đúng là vậy... mồ!!!" Cậu cảm giác hình như đầu cô bắt đầu bốc khói rồi. Cô cuối mặt, tai đỏ bừng im lặng tìm một cái ba lô rồi để đồ vào.
-----
Vài phút sau, Vương Minh và Khả Duyên xuất hiện ở cửa sau siêu thị mini. Khả Duyên lúc này đã kể cho Vương Minh nghe chuyện vài bữa nay đã diễn ra. Qua đó cậu cũng biết được sự tồn tại của những cô gái khoa kinh tế và cũng như lí do cô và tên kia phải tới siêu thị. Nghe thấy cô có ý định ở đó và đợi quân đội tới thì Vương Minh nhíu mày.
"Mình không nghĩ đó là ý kiến hay đâu!" Cậu nghiêm túc nói.
"Tại sao a? Trước đó vì không có thức ăn nên mình cũng không đồng ý việc này nhưng giờ chúng ta có nhiều thức ăn mà!" Khả Duyên khó hiểu hỏi cậu.
"Đầu tiên ta không biết khi nào quân đội sẽ tới, thậm chí còn không biết quân đội hiện tại có ổn không nửa. Thứ hai, thức ăn của chúng ta thật sự không nhiều như cậu nghĩ đâu, chỉ đủ duy trì mười mấy người chừng 2 tháng thôi. Cuối cùng và cũng quan trọng nhất, không phải chỉ con người mới có thể tiến hóa..."
Nghe điều cuối, Khả Duyên cũng biến sắc. "Có nghĩa là... bọn zombie cũng...?"
"Đúng vậy, nhưng không chỉ chúng. Động vật cũng tiến hóa và nếu mình đoán không sai thì cả thực vật cũng có thể tiến hóa." Vương Minh gật đầu trịnh trọng.
Khả Duyên thì rơi vào trầm tư, Vương Minh biết cô đã bỏ đi ý định chờ người tới cứu rồi. Bây giờ cô chỉ đang suy nghĩ làm gì những gì cần làm tiếp theo thôi. Không biết lấy can đảm từ đâu, Vương Minh vươn tay xoa đầu cô.
"Được rồi, cậu không cần căng thẳng như vậy đâu! Ta chỉ việc thoát ra thành phố trước khi bọn zombie quá mạnh mà thôi." Vương Minh an ủi. "Không cần lo lắng, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ cậu mà!"
Thở dài một hơi, Khả Duyên bổng nắm lấy tay của Vương Minh. "Cậu cho là mình không biết ý nghĩa thật sự của câu mà cậu nói sao. Cậu vẫn như hồi trước vậy, hoàn toàn vô tâm với người lạ. Mình biết cậu chắc chắn sẽ không để ý tới mấy người sống sót mà!"
Biết rằng đã bị nhìn thấu, Vương Minh cười trừ.
"Khả Băng cũng nói tính cách của mình chính là không hợp với thời điểm hiện tại, nó chỉ làm mình chết nhanh hơn thôi nhưng... mình lại không thể để mặc họ như vậy được! Mình biết là yêu cầu này rất quá đáng nhưng cậu có thể giúp cả bọn họ không?"
"Hầy, được rồi. Thua cậu luôn! Chỉ cần không ảnh hưởng tới cậu thì tôi sẽ giúp họ."
"Ừm, cảm ơn cậu. Mình có phải rất đáng ghét không? Thân mình còn lo chưa xong lại đi lo cho người khác."
"Được rồi Duyên à, đó là điều mà tớ yêu ở cậu mà, cậu biết đó. Dù sao lòng tốt của cậu là thứ mà tớ không bao giờ có."
Đột ngột được tỏ tình, Khả Duyên cũng không ngạc nhiên lắm. Cô chỉ đột ngột buồn bã cuối đầu.
"Mình biết cậu yêu mình nhưng Vương Minh, chúng ta thật sự không thể. Bệnh của mình cậu biết mà..."
Đột nhiên, Vương Minh nắm lấy mặt Khả Duyên, nhìn thẳng vào mắt cô, cậu gằn từng chữ.
"Mình biết, nhưng bây giờ nó không thể làm cái cớ để cậu từ chối mình nữa. Không biết chúng ta có thể sống bao lâu, ai quan tâm căn bệnh của cậu chứ!"
Khả Duyên nhìn xuống, lẫm bẫm. "Nhưng mình không thể sinh con."
"Anh đã bảo anh không quan tâm! Nhìn vào mắt anh này, nói cho anh biết, em yêu anh không?"
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Vương Minh, lòng Khả Duyên chợt mềm đi. Cô bổng ôm lấy cổ Vương Minh, đôi môi cô nhẹ chạm vào môi của Vương Minh vẫn đang ngẩn người. "Em xin lỗi, em cũng yêu anh!"
¤¤¤¤¤
P\s: ta cũng biết là nó sến, nhưng ta cũng chịu, ta đang tìm cách mở đường cho Hậu cung trong tương lai nên tình huống này hậu cung trong tương lai mới khó đổ.