Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 7 : Tường vi bí ẩn – 7

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ nhất



Tường vi bí ẩn



07.



“Thử xem anh có hay không hối hận vì tám năm trước đã cứu tôi. Nói đúng hơn, lần này anh có thể thản nhiên đứng trên bờ nhìn tôi chìm xuống. Không ai có thể trách anh, cũng chẳng người nào biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, anh liền có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi.” Haley mỉm cười, hai tay chống lên thành bể bơi. Y cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Ian, tựa như quan tòa sắp thi hành án, “Tôi đã cho anh cơ hội, Ian à. Nếu đã như vậy, liền coi như không còn rối rắm với quá khứ, thoải mái buông tha cho những suy nghĩ miên man kia, dồn tâm trí giải quyết những vấn đề trước mắt.”



Y cúi người, hướng Ian vươn tay.



Ian lại đẩy tay đối phương ra, tự mình chống tay, rời khỏi mặt nước.



Haley huýt sáo, “Òa, không ngờ chú Ian của tôi thể lực vẫn vô cùng tốt. Không biết trên giường sẽ như thế nào nhỉ?”



Ian không thèm bận tâm đến một màn trêu ghẹo của Haley, nhặt lại tây trang cùng áo khoác của mình, đi về phía cửa.



Gió thổi vào người, lạnh lẽo.



Sự xuất hiện của hai thanh tra liên bang, đối với cư dân trong tiểu trấn này, là chuyện vô cùng mới mẻ. Chưa nói tới, hai vị thanh tra này toàn thân còn ướt sủng.



“Đừng đi gần tôi.” Ian lạnh lùng nói.



“Chúng ta là đồng sự đó.” Haley thích chí cười, hết sức phong tình chớp mắt một cái, khiến một cậu học sinh tiểu học vô tình đạp xe ngang qua tông thẳng vào thùng thư gần đó.



“Cậu cũng như vậy trêu chọc những người đồng sự trước kia sao? Maddi Ronald còn cho rằng tôi có thể chịu đựng được cậu, ông ta nhất định sai lầm rồi.”



“Tôi nào có trêu chọc anh.”



Thanh âm Haley trầm xuống, rõ ràng có vài phần nghiêm túc.




Vừa vào trong phòng, Haley lập tức chiếm lấy phòng tắm. Tây trang cởi ra tùy tiện ném trên sàn bên phòng tắm, cảnh tượng thoát y có vài phần ái muội.



Ian lấy ra đi động, tránh ra ngoài ban công nho nhỏ của căn phòng, gọi điện thoại cho Maddi Ronald.



“Anh mẹ nó tốt hơn hết nói thật cho tôi biết, Haley Russell đến cùng là dùng phương pháp gì đem những đồng sự trước đây đuổi đi”



“Ặc Ặc Ặc Thanh tra Connor, tuy rằng tự thân tôi chiêu mộ cậu, nhưng đừng quên, tôi là cấp trên của cậu đó. Ít nhất cũng cho tôi chút tôn trọng cùng mặt mũi nha, đừng có hét to tên tôi như thế chứ.”



“Vậy mau nói sự thật cho tôi Bằng không tôi đợi ở bên ngoài văn phòng của anh, dựng sẵn súng nhắm, tùy thời bắn nát đầu anh”



“Tôi có thể chắc chắn bên ngoài phòng làm việc của mình không có bất cứ tòa nhà cao tầng nào, cậu sẽ không tìm được vị trí nhắm bắn thích hợp đâu…”



“Maddi Ronald”



“Được rồi, được rồi mà… Mới ngày đầu tiên mà tên nhóc kia đã dọa đến cậu rồi sao? Hắn lại đóng vai nạn nhân nào để suy diễn vậy?”



“Lena. Thề có Chúa, tôi thật sự không biết bộ dáng thở không nổi của tên kia là thật hay giả nữa”



“Ian, tỉnh táo lại nào, để tôi giải thích. Nếu nạn nhân Lena kia bị ngộp thở mà chết, như vậy không phải Haley giả vờ đâu. Tên kia là đang ở trước mặt cậu tái hiện tình trạng của Lena một khắc trước khi chết.”



“Sao? Thật sự? Không một ai biết trước khi Lena chết đã xảy ra chuyện gì, tên kia lại diễn giống y như thật Phải chăng hắn mắc chứng vọng tưởng? Là vì di chứng từ vụ án tám năm trước để lại? Tôi đã sớm nói với anh, tên kia có vấn đề”



“Ian, giống như khả năng quan sát nhạy bén giúp cậu tám năm trước đơn thương độc mã đem tổ chức sát thủ “Hunter” ra ngoài ánh sáng, Haley cũng có thiên phú của cậu ta. Tên nhóc kia có khả năng đồng cảm rất mạnh mẽ, hay có thể gọi là tâm linh tương thông.”



“Có ý gì?” Ian liếc mắt, nhìn lướt qua phòng tắm, xác định Haley vẫn còn đang tắm bên trong.



“Theo lý luận khoa học mà nói, cậu ta có thể từ góc độ của người khác tự hỏi rồi cảm thụ vấn đề, giống như tâm linh tương thông vậy. Cậu hẳn từng xem qua vài bộ phim điện ảnh hoặc hồ sơ vụ án, một số người có thể bắt chước suy nghĩ của tội phạm giết người, đặt bản thân vào vị trí của đối phương rồi tự hỏi, sau đó tái hiện lại toàn bộ quá trình giết người. Mà Haley thì trái ngược với bọn họ, cậu ta tuy có khả năng cảm nhận được…nhưng góc độ nhìn nhận của tên kia, là phía nạn nhân. Thông qua hiện trường phạm tội cùng các vết tích trên thi thể nạn nhân, tiềm thức cậu ta sẽ xâu chuỗi mọi thứ, dựng lại cảnh tượng khi ấy. Ian, tôi không rõ cậu đang nghi ngờ hoặc chống đối cái gì, Haley sỡ dĩ có thể tâm linh tương thông với nạn nhân, là vì bản thân cậu ta cũng từng là người bị hại. Cậu ta bị tổ chúc “Hunter” giam cầm nhiều năm, mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi sợ mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Mỗi lần tiếp xúc với thi thể nạn nhân, cố gắng xâm nhập vào ký ức của họ, đối với cậu ta cũng là một loại thương tổn. Cậu ta không có ép buộc đồng sự của mình rời đi, ngược lại những người từng hợp tác lại đánh giá rất cao tên kia. Chỉ là, bọn họ cảm giác bản thân không đủ năng lực bảo vệ cậu ta. Ý tôi không phải là vấn đề thân thể, mà chính là tinh thần. Tôi cũng là cấp trên của tên kia, đương nhiên cũng muốn cố gắng khiến đối phương yên tâm phần nào, vô luận xảy ra chuyện gì, đều có một người sẽ không trơ mắt đứng nhìn cậu ta hãm sâu vào tiềm thức của mình, tại thời điểm mọi thứ mất đi khống chế, có thể đem người kéo trở về. Cho nên, hiện tại… Thanh tra Ian à, cậu còn điều gì muốn hỏi tôi không?”



còn tiếp…