Mị Cốt Chi Tư

Chương 26 : Kiều diễm vô song

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Đến khi Chu Mẫn Mẫn trang điểm cho Lâm Mị xong, đẩy ra trước mặt phu nhân

Vĩnh Bình Hầu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói:

“Ôi, không hề thua kém mẹ con năm xưa!” So với Cố Khả Nhi kém chút thanh thuần, nhưng lại thêm phần kiều diễm. Nếu không phải vấn đề xuất thân,

có làm vương phi cũng xứng đáng.



“Mẹ, tiểu Mị thế này có phải còn đẹp hơn Nhậm Hiểu Ngọc mấy phần không?” Chu Mẫn Mẫn cực kỳ hưng phấn,

vỗ tay nói: “Đến lúc đó, xem Nhậm Hiểu Ngọc còn dám làm ra vẻ kiêu sa

nhất hội không?”



Lâm Mị mặc xiêm y màu đỏ tươi, đầu cài bộ trang

sức bằng hổ phách mà Mẫn Mẫn rất yêu thích. Nàng đỏ mặt, hơi có chút

ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Hình như hơi diêm dúa quá? Không bằng đổi

thứ khác nhã nhặn hơn.”



“Sao thế được?” Chu Mẫn Mẫn gào lên,

“Thưởng hoa buổi tối, có ai không phục sức lóng lánh? Chỉ sợ tối quá

nhìn không ra! Yên tâm yên tâm, thưởng hoa buổi tối cơ mà, nếu là ban

ngày thì đúng là có hơi chói mắt. Nhưng buổi tối thì thế này là rất vừa

vặn.”



Phu nhân Vĩnh Bình Hầu xem thời gian, đã là giờ Thân hai

khắc, liền cười nói: “Tuy nhà ta không xa phủ của Trưởng công chúa,

nhưng cũng mất hai khắc ngồi xe ngựa mới đến. Hai chị em trang điểm thế

là đẹp rồi, không cần đổi nữa, đi đi cho kịp!”



Chu Minh Dương và

Chu Tư nhìn thấy Lâm Mị thì lóa hết cả mắt, nhưng ngại có phu nhân Vĩnh

Bình Hầu đứng bên, không dám nhìn nhiều.



Chờ ra khỏi phủ, Chu Tư

thúc ngựa chạy tới bên cạnh Chu Minh Dương, thấp giọng nói: “Đại ca,

tiểu Mị xinh đẹp như vậy, sau này gả cho nhà khác thật là đáng tiếc.”



Chu Minh Dương liếc xéo Chu Tư, “Em ấy là em nuôi!”



“Nhưng cũng không phải em ruột!” Chu Tư phản bác, “Đại ca, em nói trước, nếu mẹ cho phép, anh không được phá đám chuyện của em.”



“Mẹ sẽ không cho phép.” Chu Minh Dương thấp giọng cười nhẹ, “Ta cũng sẽ không cho phép.” Dứt lời thúc ngựa đi trước.



“Em biết mà, không chừng anh cũng động lòng rồi!” Chu Tư thì thào một câu,

thúc ngựa lên muốn nói với Chu Minh Dương mấy câu, nhưng Chu Minh Dương

lầm lì không nói gì, đành chuyển đề tài khác.



Khi anh em nhà họ

Chu đến phủ Trưởng công chúa, là lúc giờ Dậu một khắc, không sớm không


“Di Nhiên thích nhất là trêu những cô bé xinh đẹp.”

Hoa Quận vương đang nói chuyện với người khác quay lại ngắm nghía Lâm

Mị, mỉm cười với Chu Mẫn Mẫn nói: “Đây là em gái nhà em?”



“Dạ

vâng!” Chu Mẫn Mẫn vừa thấy Hoa Quận vương, bao hoạt bát như bốc hơi hết lượt, khẩn trương giật nhẹ tay áo Lâm Mị, chờ Lâm Mị chúc phúc Hoa Quận vương xong, liền bối rối kéo Lâm Mị lui xuống.



“Tỷ tỷ, Hoa Quận

vương và Nhị Công chúa…” Lâm Mị lần đầu được gặp gia đình Hoàng gia,

thấy hoàn toàn không giống như nàng đã tưởng tượng, không khỏi lặng lẽ

nhìn thêm vài lần.



“Tiểu Mị, em đừng thấy hai người đó tuấn nam

mỹ nữ rồi trông mặt mà bắt hình dong, họ gian tà lắm!” Chu Mẫn Mẫn ngẩng đầu, lại thấy Hoa Quận vương đang cười hì hì nhìn qua, sợ hãi vội vàng

nhìn ra chỗ khác, lặng lẽ nói thầm với Lâm Mị: “Dù sao Nhị Công chúa

cũng là con gái, có bị cô ấy véo má cũng không có vấn đề gì. Cái cần chú ý là, ngàn vạn đừng để bị Hoa Quận vương véo má.”



“Tỷ tỷ bị Hoa

Quận vương véo má rồi sao?” Lâm Mị mau mồm mau miệng, vừa nói xong thấy

Chu Mẫn Mẫn mở miệng, vội nói: “Em biết rồi, em không hỏi nữa.”



“Haizzz, sớm muộn gì em cũng biết thôi.” Chu Mẫn Mẫn thở dài, “Hai năm trước chị vẫn còn thấp bé, hai má phúng phính. Kết quả Hoa Quận vương vừa thấy

liền nói chị như quả táo tròn, trước bàn dân thiên hạ công khai véo má

một cái. Từ đấy về sau, chị thấy hắn liền né. Vậy mà đến giờ vẫn có

người lôi chuyện đó ra trêu chị!”



Thấy Lâm Mị không rõ Hoa Quận

vương có vai vế thế nào, Chu Mẫn Mẫn giải thích: “Hoa Quận vương là cháu ruột gọi đương kim Thánh thượng bằng chú, Thái hậu rất sủng ái hắn và

Nhị Công chúa. Không có ai dám đắc tội với hắn!”



Hai người đang

nói chuyện thì thấy tiếng mọi người trầm trồ thán phục, liền quay đầu

nhìn vườn hoa. Tất cả hoa quỳnh chung một gốc đồng loạt nở rộ, từng đóa

hoa trắng tinh khôi, rung động trong gió, kiều diễm vô song, có hương

hoa thoang thoảng đâu đây.



“Thật đẹp!” Lâm Mị kinh ngạc thán phục.



Lâm Mị không hề biết, khi nàng đang ngắm hoa, có Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh đang nhìn nàng.



Bên kia, Nhậm Hiểu Ngọc nhìn Liễu Vĩnh, La Minh Tú nhìn Tô Trọng Tinh. Hoa

Quận vương và Nhị Công chúa nhìn Chu Mẫn Mẫn và Chu Minh Dương.