Mị Cốt Chi Tư

Chương 27 : Những phút xao lòng

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Chu Minh Dương vừa đưa mắt nhìn quanh, liền đụng phải ánh mắt đắm đuối ẩn

tình của Nhị Công chúa, hắn lạnh hết sống lưng, biểu tình trên mặt liền

thay đổi, ra vẻ e lệ thẹn thùng xoay đầu đi, lòng thầm la hét: các vị mỹ nam bằng hữu, xin hỏi, ai có đủ bản lĩnh nhận củ khoai bỏng này?



Chu Tư đưa mắt chung quanh, đã ngắm nghía các thiếu nữ xinh đẹp được mấy

lượt, thu hồi ánh mắt lưu luyến khỏi Lâm Mị, nhìn thấy dáng vẻ thẹn

thùng của Chu Minh Dương, hắn rùng mình nói: “Đại ca, anh…”



“Nhị

Công chúa sống trong cung, từ sáng đến tối chỉ nhìn thấy cung nữ thái

giám, cung nữ còn đỡ, cái đám thái giám kia giọng nói the thé, so với

đàn bà con gái còn ẻo lả hơn. Nghe nói, Nhị Công chúa rất chán ghét bọn

thái giám có phong thái ẻo lả nữ tính đấy, từng thuận miệng tuyên bố,

muốn tìm một Phò mã nam tính mạnh mẽ nhất thế gian. Cứ bắt gặp ta ẻo lả

thế này, từ từ sẽ ghét ta.”



“Nhị Công chúa có vẻ rất thân thiện, dung mạo lại xinh đẹp, anh thật sự không muốn?” Chu Tư nghi ngờ.



“Tiểu Tư, chú có muốn không? Nếu muốn thì nói một câu thôi, đại ca giúp chú

ngay.” Chu Minh Dương ưỡn ngực vểnh mông, yểu điệu ôm lấy bờ vai Chu Tư, kề tai nói thầm: “So với anh chú còn nam tính đẹp trai hơn, nhất định

Nhị Công chúa sẽ thích.”



Chu Tư bị dáng vẻ của Chu Minh Dương làm buồn nôn, đẩy hắn ra nói: “Không muốn không muốn!” Đừng đùa, nếu ngon

ăn đời nào anh nhường cho em dễ dàng vậy? Khẳng định là có chỗ nào nuốt

không trôi, mới vội vã tìm con tốt thế mạng.



Chu Minh Dương lại thấy Nhị Công chúa liếc mắt nhìn, chu môi có vẻ rất tủi thân, “Tiểu Tư, đại ca chỉ muốn tốt cho chú thôi mà!”



“Đại ca, đừng giả vờ nữa, em nổi da gà rồi!” Chu Tư quệt quệt cánh tay, lạnh mặt nói: “Giả vờ quá, cẩn thận người ta nghi ngờ.”



“Nói có lý!” Chu Minh Dương nhanh chóng giảm bớt độ khoa trương, thẹn thùng e lệ nhìn Nhị Công chúa một cái, rồi mới xoay đầu, nói với Chu Tư: “Tiểu

Tư ah, chú thật sự không muốn Nhị Công chúa? Chẳng lẽ để kẻ khác được

lợi sao.”



“Được lợi thế nào?” Chu Tư là kẻ chỉ sợ thiên hạ không

loạn, vừa nghe Chu Minh Dương nói có phần ẩn ý, liền tỉnh cả người, hưng phấn hỏi: “Có cần em giúp một tay không?”



“Phi thường cần!” Chu Minh Dương ôm cổ Chu Tư, nói thầm vào tai hắn mấy câu.



Chu Tư vừa nghe, vừa gật đầu liên tục, xoa xoa tay nói: “Đại ca, xong chuyện thì em được lợi gì?”



“Chú ưng ý vị cô nương nào, anh sẽ giúp chú một phen.” Chu Minh Dương nhếch miệng, “… ngoại trừ tiểu Mị.”
Nhậm Hiểu Ngọc không chịu tin tưởng rằng Liễu Vĩnh không chọn cô ta mà lại

đi chọn Chu Mẫn Mẫn. Luận quyền thế, cha cô ta là Tể tướng, ảnh hưởng

trong chuyện triều chính hơn hẳn Vĩnh Bình Hầu. Luận tài mạo, cô ta càng tự tin hơn, cô ta đẹp hơn Chu Mẫn Mẫn rất nhiều. Mấy năm trước Chu Mẫn

Mẫn vẫn là một con bé con mập mạp, năm ngoái mới bắt đầu dậy thì trổ mã, có vẻ thiếu nữ, năm nay mới nhìn ra dung mạo, làm sao có thể so sánh

cùng cô ta? Tối nay, nhất định phải để Liễu Vĩnh thổ lộ thực lòng!



Liễu Vĩnh cảm thấy quả thật cũng đã đến lúc phải ngả bài, ý định là nhân bữa tiệc này tìm Chu Mẫn Mẫn nói chuyện ngã ngũ, nhưng đến khi tìm bóng

dáng Chu Mẫn Mẫn thì lại không tự chủ được mà nhìn Lâm Mị. Đêm hôm đó,

tuy là vườn ngát hương hoa, nhưng mũi hắn ngửi thấy một hương thơm khác

một cách rất rõ ràng, sau đó hắn đến tiệm hương liệu tìm kiếm cả ngày

trời, vẫn chẳng thể tìm ra thứ hương liệu có hương thơm như thế. Không

lẽ là hương liệu bí chế độc nhất vô nhị?



Liễu Vĩnh muốn dời ánh

mắt khỏi Lâm Mị, nhưng lưu luyến một hồi vẫn dời không nổi. Hắn khẽ giơ

tay trái lên, kề lên chóp mũi, dường như chỗ có dấu răng vẫn lưu lại

chút hương thơm. Nhất thời duỗi tay phải đè tay trái xuống, nhẹ nhàng

vuốt ve dấu răng. Lúc đấy, trừ việc nhe răng cắn hắn, toàn thân nàng mềm nhũn, bắp đùi không khác gì bông vải, vừa đâm liền lõm xuống, lún trong đó thật là * *. Đêm khuya nằm mộng, khó tránh mơ lại chuyện đêm đó. Bắp đùi đấy, nếu bóp, hay sờ….



Liễu Vĩnh đang trong phút xao lòng,

lại giật mình nhận ra có bộ phận nào đó bướng bỉnh ngửa đầu lên, không

khỏi tỉnh hồn, hít sâu một hơi, dùng lý trí đè bộ phận manh động xuống.

Lòng thầm suy nghĩ: đêm tối, hoa thơm, cảnh đẹp, mỹ nhân, quả nhiên chỉ

khiến ý chí bạc nhược.



Hắn đang nỗ lực trấn tĩnh tinh thần, lại

thấy hầu gái của Nhậm Hiểu Ngọc đi tới chào, nói Nhậm Hiểu Ngọc đang chờ ở ao sen, thỉnh hắn qua nói chuyện.



Liễu Vĩnh ngẩn ra. Thời gian gần đây hắn ân cần thăm hỏi Hầu phủ, chính là để cho Nhậm Hiểu Ngọc

thấy rõ sự lựa chọn của hắn, nhưng Nhậm Hiểu Ngọc vẫn không bỏ ý định.

Chẳng lẽ, Nhậm Hiểu Ngọc nhất định phải chính tai nghe thấy hắn nói lời

cự tuyệt thì mới buông tay sao? Cũng được, dù gì thì ý hắn đã quyết, gặp mặt trực tiếp rồi nói một câu thẳng thắn cũng là chuyện đúng đắn, ai

nấy đều được rõ ràng.



Chu Mẫn Mẫn đang nói chuyện với Lâm Mị,

ngẩng đầu đã không thấy tung tích Liễu Vĩnh đâu, thấp thỏm không yên,

vội vàng kéo Lâm Mị nói: “Tiểu Mị, đất chỗ này nóng quá, chúng ta qua

bên kia cho mát !”



Hoa Quận vương thấy Chu Mẫn Mẫn lôi kéo Lâm Mị đi về phía ao sen, hắn liền lặng lẽ đi theo.