Mị Cốt Chi Tư

Chương 28 : Bọ ngựa rình ve

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Giữa mùa hạ, hương sen thoang thoảng.



Chu Mẫn Mẫn lôi kéo Lâm Mị, dựa theo hương sen, đi đến hồ sen, đưa mắt nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng Liễu Vĩnh.



Thấy Chu Mẫn Mẫn như thế, Lâm Mị hiểu ngay lòng Mẫn Mẫn nghĩ gì, muốn nói

Liễu Vĩnh chẳng phải đấng phu quân tốt nhưng lời cứ nghẹn ở cổ họng,

không thể thốt ra. Mẫn Mẫn quen Liễu Vĩnh trước khi quen nàng, hẳn là

tin hắn hơn tin nàng. Nếu lúc này nàng nói Liễu Vĩnh không phải người

tốt, Mẫn Mẫn có thể xa lánh nàng không? Nhưng Mẫn Mẫn là chị nuôi, nàng

sao có thể trơ mắt nhìn Mẫn Mẫn bị lừa dối mà không nhắc nhở.



“Tỷ tỷ, nghe nói Liễu Trạng nguyên thân cận với thiên kim nhà Tể tướng.

Hắn…” Lâm Mị cân nhắc từ ngữ: “Hắn chỉ sợ… không phải người tốt.”



“Tiểu Mị!” Chu Mẫn Mẫn cười, xoa chóp mũi Lâm Mị, “Mẹ nói, thế gian này không giống sân khấu kịch, cứ không phải kẻ gian tất là người ngay. Liễu

Trạng nguyên thân mật với ta, có thể là vì ưng ý gia thế của ta, nhưng

đâu chắc kẻ khác sẽ không đến với ta vì gia thế như hắn. Huống hồ Liễu

Vĩnh độc thân đến giờ, đừng nói đến tiểu thiếp, cả hầu gái cũng không

có. Tương lai gả cho hắn, không có tiểu thiếp nàng hầu, không phải chịu

cảnh mẹ chồng nàng dâu, không có bà cô bên chồng bắt nạt, chỉ hai người

sống bên nhau, không nói cũng biết sẽ rất thoải mái.”



“Nhưng mà…” Chuyện trong vườn hoa, Lâm Mị đương nhiên không dám kể, nửa ngày sau mới đành nói: “Tỷ tỷ đừng dễ tin người.”



“Biết rồi, chúng ta vào lương đình kia nghỉ chân một chút.” Chu Mẫn Mẫn phán

đoán, Liễu Vĩnh hẳn là đang ở đâu đó gần đây, cô ấy cứ đợi ở đây là

được. Đến khi nói chuyện với Liễu Vĩnh, có thể nhờ Lâm Mị canh chừng.

Cũng để Lâm Mị thấy rằng Liễu Vĩnh đáng tin cậy.



Gió đưa hương

sen, tâm tình Chu Mẫn Mẫn rất tốt, đột nhiên nhớ đến tiết Đoan Ngọ, tình cờ nghe mẹ và mợ nói chuyện, hình như nói tiểu Mị và Bình Tá rất xứng

đôi gì đó. Sau đó Mẫn Mẫn hỏi, mẫu thân cũng nói, Bình Tá là một ứng cử

viên tốt, chỉ là tiểu Mị từ hôn chưa bao lâu, không biết tâm tư thế nào, chi bằng tìm cơ hội hỏi qua xem có bằng lòng không.



Bình Tá ca

ca chững chạc, tính tình không tệ. Chu Mẫn Mẫn nghĩ đến đó, uyển chuyển

lựa lời: “Tiểu Mị, tiết Đoan Ngọ, mợ có đưa Bình Tá ca ca và Bình Vân

muội muội đến chơi, em cảm thấy Bình Tá ca ca và Bình Vân muội muội có

dễ sống chung không?”



Lâm Mị gật gật đầu, “Rất tốt!”



Chu Mẫn Mẫn thăm dò, “Em cảm thấy Bình Tá ca ca thế nào?”



Lâm Mị nhanh chóng ngẩng đầu, chớp chớp hàng mi, khẽ mỉm cười nói: “Bình

Vân nhờ em chỉ giáo chuyện kim chỉ, thân thiết như chị em một nhà. Về

phần anh họ Bình Tá, chỉ là nhìn thấy từ xa, gật đầu chào một cái rồi

thôi.” Chẳng lẽ phu nhân Vĩnh Bình Hầu có ý gả nàng cho Sử Bình Tá? Nếu
mấy câu, cười lạnh: Liễu Vĩnh, ngươi lựa chọn Chu Mẫn Mẫn phải không?

Chờ mà xem, Chu Mẫn Mẫn của ngươi sẽ cùng em gái nuôi trở mặt thành thù, về phần ngươi, cứ chờ mà thân bại danh liệt đi.



**********************



“Bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau” (đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu): bọ ngựa rình ve, sau lưng có chim sẻ, dưới đất lại có thợ săn. Ý bảo về cái chuyện ham lợi trước mắt quên nguy hiểm đằng sau. “Chim sẻ đứng sau”.



Thời Xuân Thu, Ngô Vương là một vị vua vô cùng ngang ngược, các vị đại thần đều khó mà thuyết phục được ông.



Một lần, Ngô Vương chuẩn bị tấn công nước Sở, nói rằng nếu ai can gián thì

sẽ giết chết người đó. Các vị đại thần biết được tin này đều rất lo

lắng, bởi nếu nước Ngô đem quân đi đánh giặc nước khác thì chính nước

Ngô có thể bị một nước khác mạnh hơn tấn công. Thế nhưng, không vị đại

thần nào dám can ngăn Ngô Vương.



Trong số các vị đại thần, có một người tính tình chính trực. Trở về nhà, ông vẫn lo lắng không yên về

chuyện này, nhưng không biết phải can ngăn vua như thế nào. Ông sốt ruột đi đi lại lại trong hoa viên. Bỗng nhiên, ông nhìn thấy một con bọ ngựa đang rình bắt một con ve sầu, đằng sau bọ ngựa có một con chim sẻ đang

nhìn chằm chằm vào nó. Nhìn cảnh ấy, ông liền nghĩ ra một cách để khuyên can vua.



Sáng sớm hôm sau, vị đại thần đến ngự hoa viên. Khi Ngô Vương đi tới, ông giả vờ không trông thấy, trong tay cầm một cái súng

bắn chim, nhìn chăm chú vào một cái cây. Ngô Vương rất tức giận, hỏi:



- Mới sáng ra khanh đã đến đây làm gì? Tại sao nhìn thấy bản vương mà không quỳ?



Vị đại thần làm ra vẻ vừa nhìn thấy nhà vua, vội vàng nói:



- Vừa rồi thần mải nhìn con ve sầu và bọ ngựa trên cây nên không biết bệ hạ đến. Xin bệ hạ thứ tội.



Ngô Vương tha tội vô lễ cho ông ta, tò mò hỏi:



- Con ve sầu và bọ ngựa trên cái cây này có gì đáng để xem vậy?



Vị đại thần đáp:



- Thần nhìn thấy một con ve sầu đang uống sương, không đề phòng một con

bọ ngựa đang cong mình chuẩn bị tấn công nó. Nhưng con bọ ngựa không ngờ rằng có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt mình, còn con chim sẻ lại

không biết rằng trong tay thần đang cầm súng bắn chim định bắn nó.



Ngô Vương nghe xong, ngẫm nghĩ rồi cười:



- Ta đã hiểu ý của khanh rồi.



Cuối cùng, Ngô Vương quyết định không tấn công nước Sở nữa.



Lời bàn:



Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.