Mị Cốt Chi Tư

Chương 29 : Chim sẻ đứng sau

Ngày đăng: 17:05 18/04/20


Nhị Công chúa và Sử Bình Tá nhìn qua khe hở, thấy một cách vô cùng rõ ràng, gương mặt xinh đẹp của Nhậm Hiểu Ngọc có phần vặn vẹo, hết sức dọa

người.



Đợi Nhậm Hiểu Ngọc và Đào Tâm đi khỏi, Nhị Công chúa thở

ra một hơi, quay sang hỏi Sử Bình Tá: “Ngươi có nghe được Nhậm Hiểu Ngọc nói gì không?”



Sử Bình Tá lắc lắc đầu, “Không nghe rõ lắm, nhưng có thể đoán được ít nhiều.” “Ồ, nói nghe một chút coi!”



“Đương nhiên là gài bẫy trả thù Liễu Trạng nguyên, để Liễu Trạng nguyên hối

cũng không kịp.” Sử Bình Tá nhíu mày, “Đắc tội nữ nhân quả là không hay

ho gì.” Nhị Công chúa ở trong cung ngột ngạt lâu ngày, khó khăn lắm mới

được ra ngoài, lại thấy một vở kịch hấp dẫn thế này, hưng phấn đến mức

quên khuấy việc mình đang kẹt trong lòng hòn giả sơn, hét lên: “Chúng ta mau đi ra, xem xem Nhậm Hiểu Ngọc muốn giở thủ đoạn gì để hại người.”

May là Sử Bình Tá sức khỏe tốt, rốt cục đẩy được hòn đá ra, hai người

chui ra khỏi lòng hòn giả sơn, lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng chủ tớ Nhậm

Hiểu Ngọc để bám theo.



Sử Bình Tá sang năm đi thi, thời gian gầy

đây hay gặp gỡ với nhóm tú tài cũng thi năm tới, nhóm tú tài đó rất khâm phục sự uyên bác của Trạng nguyên khoa trước là Liễu Vĩnh, mỗi khi nói

đến ai nấy đều có vẻ mặt vô cùng hâm mộ khiến Sử Bình Tá cũng dần hâm mộ Liễu Vĩnh theo, bây giờ thần tượng sắp bị kẻ khác hãm hại, tự nhiên

muốn đuổi theo, tìm thời cơ thích hợp nhắc nhở một câu.



Nhị Công

chúa cũng muốn xem một màn náo nhiệt, chờ Liễu Vĩnh rơi vào hoàn cảnh

không thể đảo ngược tình thế, cô ấy sẽ ra tay hành động, cứu một mạng

người, thể hiện sự thông minh tài trí của công chúa. Chu Minh Dương đứng cách đó không xa nhìn qua ống nhòm, thấy Liễu Vĩnh và Nhậm Hiểu Ngọc

gặp riêng, không khỏi giận dữ, “Tên khốn nạn một chân đạp hai thuyền,

cẩn thận không té sông chết đuối, chờ về nhà ta sẽ nói với mẹ, không thể gả Mẫn Mẫn cho hắn.” Chu Tư giật ống nhòm của Chu Minh Dương để nhìn,

cũng nổi giận, “Liễu Vĩnh giỏi lắm, ngoài sáng thì ân cần với Mẫn Mẫn,

trong tối lại thân mật với Nhậm Hiểu Ngọc, hôm trước đề cập đến Nhậm

Hiểu Ngọc, hắn còn làm ra vẻ không muốn nhắc đến, em còn tưởng hắn đã

nói chuyện dứt khoát với Nhậm Hiểu Ngọc rồi!”



Hai anh em nói

chuyện, thấy Liễu Vĩnh đứng nói chuyện với Nhậm Hiểu Ngọc một hồi rồi đi trước, Nhậm Hiểu Ngọc gọi một tỳ nữ tới thì thầm mấy câu rồi cũng đi,

liền quyết định nhất định phải cho Liễu Vĩnh và Nhậm Hiểu Ngọc biết tay.
“Bái kiến Liễu Trạng nguyên!” Trong lúc nói thì tay áo giương lên, ngón

tay giấu trong tay áo nhíu lại, một tia bột phấn vô thanh vô tức bắn vào tay áo Liễu Vĩnh, thoáng cái liền tiến sâu vào trong tay áo.



“Uhm!” Liễu Vĩnh nhận ra Đào Tâm là tỳ nữ bên cạnh Nhậm Hiểu Ngọc, sinh lòng

cảnh giác, khoát tay đi trước. Liễu Vĩnh đi thêm một hồi chợt thấy một

bóng dáng yêu kiều dựa trên lan can, ngơ ngẩn ngắm hoa sen, giống như

lòng đầy tâm sự, ra là Lâm Mị.



“Lâm tiểu thư!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị đứng một mình, đột nhiên muốn trò chuyện với nàng, nhưng vừa gọi

được một tiếng thì lại cảm thấy như lỡ lời, thấy Lâm Mị quay đầu lại,

bèn nói: “Chỗ này vắng vẻ, cẩn thận kẻo rơi xuống nước, em về chỗ đông

người đi vẫn hơn!” `



Thấy Liễu Vĩnh đột nhiên xuất hiện, Lâm Mị

không khỏi vô thức nhìn về phía Chu Mẫn Mẫn ở trong lương đình, đang

muốn nói chuyện, lại thấy Liễu Vĩnh lên tiếng trước: “Chu tiểu thư có

Hoa Quận vương chiếu cố, tự nhiên sẽ về sau, em không cần lo lắng.”



Không phải hắn vẫn thân mật gọi là Mẫn Mẫn sao, sao đột nhiên lại đổi cách

xưng hô, gọi bằng Chu tiểu thư? Lâm Mị ngẩn ra, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Hoa Quận vương, không lẽ Hoa Quận vương có ý với Mẫn Mẫn? Không lẽ

Liễu Vĩnh đã bắt gặp cảnh gì? Nàng nghĩ phải nhanh quay về lương đình,

bèn chúc phúc Liễu Vĩnh, vòng qua rặng liễu đi về phía lương đình.



Liễu Vĩnh thở dài khe khẽ, đứng ở chỗ Lâm Mị vừa ngồi ngắm hoa sen, không

khí như còn vương chút hương thơm từ người Lâm Mị, hắn khẽ cười, nhất

thời cúi đầu, lại thấy dưới chân có một vật gì, cúi đầu nhặt lên nhìn,

là một túi thơm tương đối tinh xảo, tỏa ra mùi hương bạc hà, hắn nhẹ

nhàng vuốt ve túi thơm, kẽ lên mũi ngửi, dây đeo của túi thoang thoảng

một mùi thơm như hoa lan mà lại không phải hoa lan, ma mị quyến rũ giống hệt hương thơm hắn ngửi được đêm đó, hắn bèn nhét túi thơm vào trong

áo.



Lâm Mị vừa đi vừa vô thức sờ sờ túi thơm, sờ không thấy liền

giật mình kinh hãi, đêm nay đông người, nếu đột nhiên nhũn người ra đó

thì biết làm sao bây giờ?