Mị Cốt Chi Tư

Chương 57 : Thừa cơ thân mật

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


Chuyện xảy ra ở Lan Nhược đạo quan, không đến nửa ngày đã truyền khắp kinh

thành. Chủ đề của các văn nhân tài tử là Tả Lê đã đánh bại Hạ Như Phong

như thế nào, khiến Hạ Như Phong phải thua trận rút lui thế nào. Chủ đề

của các tiểu thư lại là, cô béo như Tả Lê, rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn

được thiếu gia Hầu phủ Chu Minh Dương, dùng cách gì dụ dỗ được Chu Minh

Dương cùng cô ấy lén quyết định chung thân?



Hôm nay La Minh Tú

không lên Lan Nhược đạo quan tham gia náo nhiệt, thấy Tô Trọng Tinh trở

về, đương nhiên là muốn hỏi về chuyện đã xảy ra, bèn cười nói: “Không lẽ biểu ca không tiến lên viết chữ nào?”



Chữ của Tô Trọng Tinh

phiêu dật khoáng đạt, trước giờ vẫn tương đối tự phụ, nhưng hôm nay nhìn thấy chữ của Hạ Như Phong viết, ý định thể hiện bản thân tắt ngóm, giờ

lại được La Minh Tú hỏi, hắn lắc đầu nói: “Chữ của Hạ Như Phong, khí

phách hăng hái, nét chữ và tinh thần đều tuyệt vời, có một phong cách

riêng. Đừng nói là chữ của anh, cho dù là chữ của cha anh cũng không thể áp đảo hắn. Có điều ngàn nghĩ vạn nghĩ, không thể ngờ Tả tiểu thư lại

giỏi thư pháp thế, có thể đánh bại Hạ Như Phong.”



La Minh Tú nghe Tô Trọng Tinh kể lại, vừa nghe đến chuyện Tả Lê và Chu Minh Dương tự

quyết định chung thân, không khỏi ngạc nhiên, không dám tin vào tai

mình: “Nếu nói Tả Phì Phì viết đẹp, tất nhiên là có khả năng. Nhưng nói

Chu Minh Dương cùng cô béo đấy lén quyết định chung thân, có thể nào

cũng không thể tin được. Chu Minh Dương là người thế nào chứ? Sao có thể phải lòng Tả Phì Phì? Chỉ sợ có uẩn khúc gì đó.”



La Minh Tú chỉ

tập trung băn khoăn chuyện Tả Lê, Tô Trọng Tinh lại vội vã đến thư

phòng, lấy giấy bút viết lại mấy câu thơ của Hạ Như Phong và Tả Lê: Tử

khí lai nghi, thùy trừng vạn tượng. Thanh phong nhập tọa, phật độ tam

sinh.



Vì hồi tưởng đến chữ của Hạ Như Phong và Tả Lê, Tô Trọng

Tinh thử bắt chước phong cách của hai người đó. Nhìn đi nhìn lại, hắn

thở dài, tự biết rất rõ, chữ của bản thân không thể so được với chữ của

Hạ Như Phong và Tả Lê, nhất thời kéo ngăn kéo ra, tiện tay cuốn tờ giấy

bỏ vào. Cất kỹ xong, đột nhiên cả kinh, lại kéo ngăn kéo ra lục kỹ một

lượt, hai bảng chữ mẫu tự tay hắn cất vào đã không cánh mà bay.



Là ai lấy bảng chữ mẫu? Tô Trọng Tinh đang định gọi người hầu vào hỏi, đột nhiên nghĩ đến chuyện thư phòng này có mấy người nữa thường ra vào,
Thì ra tên du côn lùn hơn nhiều tâm tư, thấy Liễu Vĩnh và Lâm Mị xiêm y hoa mỹ, nghĩ là trên

người tất có đồ vật đáng giá, liền thừa dịp tên du côn cao hơn kia không có ở đây, kiếm chác trước.



Tên du côn lùn thắp đèn, đến bên Lâm

Mị xem xét, định lấy cây trâm của nàng, lại nghĩ đến chuyện cây trâm này cài trên đầu, tên kia cũng thấy rồi, không tiện giấu đi. Bèn đặt cây

đèn xuống, ngồi xổm xuống lục soát người Lâm Mị, lại thấy Lâm Mị nhắm

chặt hai mắt, nhưng môi hình như đang run rẩy, không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ vị cô nương này đã tỉnh lại? Chỉ đang giả vờ hôn mê?



Liễu

Vĩnh nghe thấy tiếng động, ngồi phắt dậy, vung sợi dây thừng lên, xiết

cổ tên du côn, hắn dùng hết sức lực xiết chặt, tên du côn giãy dụa phát

ra tiếng động, sợi dây thừng trói chân hắn chưa tháo, nên bị tên du côn

kéo lê mấy bước, nhất thời lại sợ tên du côn còn lại nghe thấy, khàn

giọng hô: “Tiểu Mị, nhanh cởi sợi dây thừng ở chân ra, tìm thứ gì nhét

vào mồm hắn.”



Lâm Mị run rẩy vừa lôi vừa kéo sợi dây thừng trói

chân, sau đó vo sợi dây thừng thành một cục, hung hăng nhét vào mồm tên

du côn. Lại xoay người đi ra góc miếu, cầm một bó củi tới, dùng toàn lực nện xuống đầu tên du côn, run rẩy giận dữ: “Là ngươi đánh ngất ta

trước, chớ có trách ta đánh ngất ngươi.”



Lâm Mị nện hai cái,

“rắc” một tiếng, bó củi gẫy đôi, tên du côn lùn gục đầu, lùi lại mấy

bước, vấp vào Liễu Vĩnh, kéo cả Liễu Vĩnh cùng ngã xuống đất.



Liễu Vĩnh không dám lỏng tay xiết sợi dây thừng, đến khi xác định tên du côn ngất thật sự, mới dám buông tay đá hắn ra, đứng lên, vội vàng dùng dây

thừng trói chặt tay hắn, sau đó lại cởi dây trói ở chân mình trói chân

hắn. Cuối cùng tháo giày tất của tên du côn, nhồi nhét vào mồm hắn, đảm

bảo rằng dù hắn tỉnh lại cũng không thể hô hoán mới thở phào. Vừa quay

đầu, thấy Lâm Mị ngã ngồi xuống đất, sợ không nói được lời nào, vội an

ủi: “Đừng sợ, chúng ta chạy mau!”



Liễu Vĩnh vừa dứt lời, ngoài

miếu vọng đến tiếng bước chân, có một người cầm đao tiến tới. Ánh đèn

leo lét vẫn đủ để nhận ra, người tới là tên du côn cao hơn ra ngoài tìm

củi