Mục Cửu Ca

Chương 63 :

Ngày đăng: 02:08 19/04/20


 



Sau một tuần nghỉ ngơi thì Mục Cửu Ca nhận được thông báo của tổ tiết mục, họ mời cô đến vùng ngoại thành của Bắc Kinh để tham gia quay chương trình.



Lần này bất cứ thí sinh nào cũng không được phép ở bên ngoài, kể cả ba thí sinh được đặc cách tham gia vào vòng thi toàn quốc.



Ba người này được xưng là những vị át chủ bài cuối cùng, bởi vì họ được đề cử từ những nghệ nhân hàng đầu, có kiến thức kỹ thuật thâm hậu hơn so với người bình thường, đồng thời còn có nét độc đáo riêng.



Vòng thi toàn quốc được bố trí vào kỳ nghỉ hè, cuộc thi được chia thành ba vòng, mỗi vòng loại bớt một số thí sinh, trận chung kết cuối cùng được tổ chức vào tối thứ bảy, từ 7:30 đến 10:30, cả ba giờ thi sẽ được truyền hình trực tiếp.



Lần này có tổng cộng ba mươi ba thí sinh, trong đó, ba thí sinh đặc cách cũng phải trải qua 3 vòng thi đấu với ba mươi thí sinh khác để tranh vé vào vòng chung kết.



Trong số ba mươi ba thí sinh, có bốn người có khả năng tốt nhất, cũng được gọi là bốn thí sinh tiềm năng cho vị trí quán quân.



Dựa vào bảng xếp hạng do khán giả bầu chọn, người có số bình chọn cao nhất là một cô gái dân tộc Dao, tên là Bàn Tứ Muội, năm nay mới mười chín tuổi, là một cô bé hoạt bát đáng yêu, tác phẩm thêu của cô mang đậm bản sắc dân tộc thiểu số.



Đứng thứ hai là một người đàn ông, tên là Tích Hòa, hơn ba mươi tuổi, là một nhân viên nghiên cứu lịch sử trong viện bảo tàng, am hiểu về gấm Tô Châu, tính cách khá nhút nhát, hay đỏ mặt, hay chọc cười khán giả, cho nên rất được mọi người yêu mến.



Người thứ ba là đại diện của Tứ Xuyên, tên là Đỗ Vân Nương, là một tú nương hơn bốn mươi tuổi, đã có ba mươi năm trong nghề thêu, bởi vì khả năng hát hay nên để lại ấn tượng sâu sắc đối với khán giả.



Người thứ tư là Mục Cửu Ca, với kỹ thuật thêu áp đảo hết thảy, không những thế, ngay từ đầu cô đã nhận đủ loại bình luận khen chê, tin tức về cô cũng nhiều hơn các thí sinh khác, khiến cho khán giả đều giữ thái độ mong chờ đối với cô. Mà người hâm mộ cô cũng chia làm 2 phe rõ rệt, người thích thì cực kỳ thích, người ghét thì bất luận cô làm gì người ta cũng thấy không thuận mắt.



“Tới rồi”. Hoa Vô Ý nhắc nhở cô.



Cửu Ca đang xem tư liệu mà Trịnh Dã đưa cho, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, đằng trước chính là nơi cô phải ở lại trong hai tháng để quay chương trình.



“Thật ra anh không cần phải theo em đến đâu.” Cửu Ca vuốt vuốt mặt Hoa Vô Ý, trong ánh mắt tràn ngập nỗi xót xa mà ngay chính bản thân cô cũng không nhận ra.



Hai mắt anh thâm quầng, vừa nhìn đã biết mấy ngày qua anh không được nghỉ ngơi tốt.



Hoa Vô Ý cọ cọ lên bàn tay cô, “Công việc lần này chủ yếu là giảng bài, mà giảng ở đâu cũng giống nhau cả, anh đã bàn với họ hết rồi, đợi lát nữa Trịnh Dã dẫn anh đến Bộ lắp ráp khoa học kỹ thuật, ở đó có nhà khách, anh sẽ thu xếp để nghỉ ngơi trước.”



Vừa mới cưới, nhất là vừa mới trải qua hai tháng tư vị ân ái cùng với bà xã, sâu trong nội tâm Hoa Vô Ý thật ra có chút giận dỗi, nhưng anh che giấu rất tốt.



Cửu Ca nhìn Trịnh Dã đang chuyên tâm lái xe ở phía trước, bèn thần tốc lén hôn Tiểu Hoa nhà cô một cái.
Sau hội thảo là bữa tiệc liên hoan, là cách thức để các thí sinh làm quen với nhau, và toàn bộ quá trình đều có camera ghi lại.



Mọi người thay phiên bước lên giới thiệu, Mục Cửu Ca phát hiện khi cô và Hàn Điềm Phương đứng dậy, ánh mắt mọi người đều phát sáng, ngay cả ánh mắt nhân viên của tổ tiết mục cũng thế.



Chắc là đang đợi hai người cô sẽ gây sự, đúng không.



Cửu Ca cười thầm, đồng thời cũng hi vọng Hàn Điềm Phương không ngốc đến như vậy.



Liệu Hàn Điềm Phương có thật sự ngốc đến vậy không?



Sự nghiệp của Hàn Gia liên tục gặp đả kích, sản phẩm mới không thành công, công việc của cha mẹ bị liên lụy, bạn bè né tránh,…



Những đả kích liên tiếp này khiến cho Hàn Gia Duệ phải bỏ đi dáng vẻ quý công tử, suốt ngày bôn ba theo ông nội chạy đôn chạy đáo khắp nơi, giống như nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé, phải tiếp rượu, hầu chuyện người ta. Sự chênh lệch về địa vị giống như lòng sông với biển cả, khiến cho hắn mỗi lần về nhà là lại muốn trốn đi uống rượu giải sầu.



Bị ít áp lực hơn Hàn Gia Duệ, lúc này Hàn Điềm Phương cảm thấy mình giống như phượng hoàng được dục hỏa trùng sinh, bắt đầu thể hiện sự tao nhã của một vị tiểu thư quyền quý đối với mọi người.



Cô ta đã luyện da mặt mình dày ngang với tường thành, chẳng sợ bị người ta nhạo báng, cô ta vẫn sẽ thường xuyên chủ động đi tìm những công tử nhà giàu, chẳng sợ bị bọn họ chiếm tiện nghi, cô ta vẫn có thể cười duyên với họ.



Bị ghẻ lạnh, bị khinh thường, bị cười nhạo, đủ loại đau khổ cô ta đều khắc ghi trong lòng, sau đó chuyển thành nỗi hận đối với Mục Cửu Ca.



Trông thấy Mục Cửu Ca, cô ta còn chủ động tiến lên chào hỏi.



Bởi vì cô ta tự nói với mình, cô ta đang nằm gai nếm mật, một khi còn chưa nắm chắc phần thắng thì cô ta vẫn phải nhẫn nại, phải ẩn núp, phải khiến cho kẻ địch hoàn toàn khinh thường mình.



Nhưng điều đó không nghĩa là trong hai tháng này cô ta sẽ không làm gì cả, mà ngược lại, cô ta phải cố gắng hết sức khiến cho con ả đó thân bại danh liệt, khiến cho ả ta mất đi tất cả.



Nghĩ đến hứa hẹn của người bí ẩn kia, Hàn Điềm Phương vô thức nắm chặt tay.



Để mua cái rập giấy ngàn năm của Mục Cửu Ca, người đó từng ra giá cao đến không tưởng, và lần này, người đó còn ra giá cao hơn gấp mấy lần để mua một đồ vật khác trên người Mục Cửu Ca.



Theo ý của ông nội, khả năng lấy được kỹ nghệ truyền thừa của nhà họ Tô là rất thấp, chi bằng nghĩ cách lấy được đồ vật đó trên người Mục Cửu Ca để bán cho người bí mật kia còn hơn, có thể hóa giải được nguy cơ của nhà họ Hàn.



Thế nhưng cô ta đã có ý tưởng khác của riêng mình rồi.