Mướn Chồng

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


Cùi trỏ của Trường bị va đập vào túi quần, may mắn Trường bấm đúng vào nút xanh, tiếng a lô vang lên, Trường giật mình, đây là giọng của Diễm.



Diễm vì không biết tình trạng của Trường bây giờ nên Diễm tíu tít hỏi.



_Anh Trường, bây giờ anh đang ở đâu....??



Trường cáu.



_Con nhóc này đúng là một con ngốc, cô ta có biết bây giờ là lúc nào không mà cô ta lại gọi điện vào đúng lúc này....!!



Diễm nghe những tiếng bụp, chạt, bốp, tiếng quát, tiếng chửu nhau. Diễm sợ hãi hỏi.



_Kìa anh....!! Sao anh không nói gì....??



_Có ai đang đánh nhau ở bên cạnh anh à....??



Giọng Diễm run run.



_Hay là anh đang bị ai đó đánh....??



_Anh mau trả lời em đi....!!



Trường quát.



_Cô có thể im miệng đi được không...?? Tôi đang bận tay, tôi không thể nghe máy được....!!



Bốn tên đầu gấu vừa bực, vừa tức, chúng hằm hè bảo nhau.



_Đánh chết thằng này đi, nó chẳng coi anh em ta ra gì cả....!!



_Đúng, đánh chết nó đi....!!



_Lên đi chúng mày....!!



_Bụp....!!



_Bốp....!!



_Chát.....!!



Ngoài những tiếng trên ra Diễm còn nghe những tiếng kêu đau đớn vang xa, Diễm sợ hãi thật sự, mặt Diễm trắng bệch, Diễm hét thật to.



_Anh Trường....!! anh không sao chứ....??



_Anh mau nói anh đang ở đâu đi.....??



_Anh mau nói đi....!! Em xin anh.....!!



Trường bị bọn nó đánh, bị chém, bị vụt vào khắp người, Trường sắp mê man bất tỉnh, Diễm khóc nấc lên.



_Anh Trường....!! Anh đang ở đâu....??



_Sao anh không nói gì với em....??



_Anh Trường....!! Em xin anh, hãy nói gì đi....!!



Trường nằm lăn ra đất, Trường không còn chịu hơn được nữa rồi.Tên đàn em dơ con dao lên, chúng định giết chết Trường, tên đại ca lắc đầu bảo.



_Mày không nên làm thế, đánh nó đến thân tàn ma dại này là được rồi, nếu chúng ta giết nó e rằng chúng ta sẽ không sống yên được đâu....!!



_Nhưng nó đã nhận diện được chúng ta nếu không khử nó, nó sẽ khai báo với công an, lúc đó anh em chúng ta sẽ khó thoát....!!
_Anh Trường....!! Xin anh đừng bỏ em....!!



_Xin anh....!! mở mắt ra đi....!!



Bác sĩ bảo Diễm.



_Cháu đừng kích động quá, cậu ấy không sao đâu, cậu ấy bị thương hơi nặng nhưng không dẫn đến tử vong đâu....!!



Diễm vội hỏi.



_Thật không ạ....??



_Thật....!!



Họ đặt Trường lên cáng, khiêng Trường lên xe cứu thương, họ chuẩn bị đưa Trường vào bệnh viện, Diễm đòi đi theo.



_Mong bác sĩ cho cháu được đi theo anh ấy vào bệnh viện, anh ấy là chồng cháu, nếu để anh ấy một mình cháu không yên tâm....!!



_Thôi được rồi, cháu lên xe đi....!!



_Cảm ơn bác sĩ....!!



Ông Hải và ông quản gia đành đi xe đến bệnh viện, trên đường đến bệnh viện, Diễm không ngừng gọi tên Trường, không ngừng kêu khóc, Trường có hơi tỉnh một chút, Trường nhăn mặt quát nhỏ.



_Cô có thể im miệng một lúc được không....??



_Tôi không chết vì vết thương hành hạ, cũng chết vì những lời kêu khóc của cô....!!



Diễm mừng rỡ, vội ôm chầm lấy Trường, Diễm kêu lên.



_Anh đã tỉnh rồi à, em mừng quá....!!



Ông bác sĩ và cô ý tá phì cười, bác sĩ vỗ vai Diễm.



_Cậu ấy có thể hét cháu như thế là không sao rồi....!!



Diễm mỉm cười, Diễm bảo Trường.



_Anh cố lên, sắp đến bệnh viện rồi, từ lần sau anh có đi đâu, làm gì anh làm ơn thông báo cho em biết, anh có biết là em lo lắng cho anh nhiều như thế nào không, nếu anh có mệnh hệ gì làm sao em sống nổi....!!



Trường vừa buồn cười, vừa bực mình, những vết thương trên người bắt đầu hành hạ Trường, Trường cáu.



_Cô làm ơn đừng có lảm nhảm nữa, cô để yên cho tôi ngủ, tôi mệt mỏi lắm rồi...!!



Diễm hét.



_Anh làm ơn đừng ngủ, anh hãy nói chuyện với em đi, đừng ngủ được không anh, em xin anh....!!



Trường tức giận bảo bác sĩ.



_Tại sao chú lại cho cô ta đi theo cháu làm gì, cô ta chỉ có phá cháu, cô ta đâu có biết thương người ốm....!!



Bác sĩ và cô ý tá nghe hai người cãi nhau, họ không nhịn được cười, họ cười thật to, thành ra chiếc xe cứu thương trở thành chiếc xe trở hai nghệ sĩ diễn hài, Trường quá mệt mỏi, quá buồn ngủ, Trường muốn ngủ nhưng Diễm nhất định không cho Trường ngủ vì Diễm sợ nếu Trường ngủ rồi, Trường sẽ không tỉnh dậy được nữa.



Đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng đưa Trường vào phòng mổ, họ nhanh chóng khâu lại các vết chém trên cơ thể Trường, vết thương cũ chưa lành lại thêm những vết thương mới.



Diễm không ngừng khóc, không ngừng lo lắng, Diễm đi đi lại lại ngoài phòng chờ, Diễm nôn nóng muốn biết tình hình bệnh tình của Trường.



_________________